Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 292: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:33:55
Lượt xem: 203
Sau khi làm bò viên xong, mọi người lại bắt tay vào làm cá viên.
Cách làm cá viên cũng tương tự, muốn khi ăn vào có cảm giác đàn hồi, quan trọng nhất nằm ở bước băm nhuyễn thịt cá.
Đợi sau khi làm xong cả bó viên và cá viên, ba người Mạnh Thanh Thanh được nếm thử vài viên.
Bò viên nhai rất dai rất ngon, cắn một miếng hương vị thịt bò đậm đà tràn đầy khoang miệng.
Vân Chi
Trong niên đại này, có rất nhiều người vẫn không thích ăn thịt bò lắm, có người cảm thấy hương vị thịt bò quá tanh, nhưng ăn bò viên do Đồng Tuyết Lục làm lại không tanh chút nào.
Ngược lại càng ăn càng cảm thấy ngon miệng, ăn một lại muốn ăn hai.
So với bò viên, độ giòn dai của cá viên kém hơn một chút, nhưng cá viên lại mềm mại hơn, hương vị hoàn toàn khác biệt bò viên,
Đám người Mạnh Thanh Thanh ăn xong, hai mắt đều tỏa sáng, khen không dứt miệng.
Quách Xuân Ngọc: “Giám đốc Đồng, tôi cảm thấy chỉ làm chút thịt viên như vậy, chưa đến hai ngày chắc chắn đã bán hết rồi!”
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục còn đang định làm thêm thịt heo viên, nhưng sau khi làm xong bò viên và cá viên, tay mọi người đều tê mỏi không chịu nổi rồi, nên đành phải từ bỏ ý định, giữ lại thịt heo để nấu món khác.
Vừa đến mười một giờ, khách hàng đã tới cửa.
Ngày thường Đồng Tuyết Lục rất ít khi để ý tới khách hàng, nhưng hôm nay cô nhìn lướt qua khách hàng, sau đó lập tức chú ý tới vị khách đứng đầu tiên.
Vị khách kia khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng tinh thần vô cùng tốt.
Hai mắt có thần, không hề mang dáng vẻ khom lưng như người già, sống lưng thẳng tắp, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cách ăn mặc của đối phương cũng tốt hơn người bình thường, mái tóc được chải chuốt bóng loáng, không có một sợi tóc nào chổng ngược lên.
Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua, cảm thấy khi còn trẻ chắc chắn người này vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn đẹp kiểu thời thượng.
Ông là người đến tiệm cơm đầu tiên, lấy được số đầu tiên, có thể trực tiếp gọi món vào phòng ăn.
Ông ấy đi tới, nhìn Đồng Tuyết Lục hỏi: “Nữ đồng chí, cháu là người phục vụ trong tiệm cơm này à? Sao không nhìn thấy đầu bếp chỗ các cháu?”
Đồng Tuyết Lục nói: “Cháu không phải người phục vụ, cháu chính là giám đốc tiệm cơm này, tạm thời làm thay vị trí đầu bếp, ông muốn tìm cháu có việc gì sao?”
Đối phương nghe thấy thế, bộ râu rung lên: “Không có việc gì, tôi nghe nói đồ ăn ở tiệm cơm này rất ngon, cho nên muốn nhìn xem là do vị đầu bếp nào nấu thôi. Thật sự không ngờ nữ đồng chí còn trẻ tuổi đã lợi hại như vậy rồi, đúng là sóng sau xô sóng trước.”
Nói thật ra ấn tượng đầu tiên của Đồng Tuyết Lục về ông ấy chính là, tướng mạo đối phương có chút nghiêm túc, đặc biệt là cặp mắt sắc bén có thần kia, cô còn tưởng rằng ông ấy là người không thích nói cười, không ngờ đối phương lại bình dị gần gũi như vậy.
Cô cười nói: “Cảm ơn ngài đã khích lệ, ngài có muốn ăn chút lẩu cay không? Hôm nay chúng cháu có bò viên và cá viên mới ra lò, món bò viên này, cháu dám nói là độc nhất vô nhị trong cả Kinh Thị.”
Hai mắt đối phương lập tức sáng như vì sao trên bầu trời đêm: “Muốn, mỗi thứ một phần, ông còn muốn mang về một phàn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-292-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-hai.html.]
Nói xong ông ấy lấy hai cái hộp cơm trong túi áo ra giống như ảo thuật.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy ông ấy chắc hẳn là đồ tham ăn, cô cười rồi quay vào trong múc lẩu cay cho ông ấy: “Ông lão ơi, ông có ăn cay được không?”
Ông ấy đột nhiên nhăn mày lại: “Chỉ cho chút cay thôi, nhưng mà đừng gọi ông là ông lão, nghe giống như ông quá già vậy, tuổi này của ông có thể làm ông nội cháu, sau này cứ gọi ông Ôn là được rồi.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Chẳng lẽ gọi ông thì không già sao?
Còn nữa vậy mà ông ấy lại cùng họ với Ôn Như Quy, phát hiện ra điểm này khiến ấn tượng của Đồng Tuyết Lục về ông ấy lại tốt hơn một phần.
Ông Ôn thấy cô không gọi mình, hai mắt chớp chớp hỏi lại: “Nữ đồng chí, nghe nói cô họ Đồng à, là họ Đồng nào? Đồng trong đồng thoại sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không phải, là Đồng trong mùa đông.”
Ông Ôn vuốt râu: “Thì ra là thế.”
Lẩu cay nấu rất nhanh, Đồng Tuyết Lục bảo Mạnh Thanh Thanh mang lên cho ông ấy.
Ông Ôn thấy thế, đành phải lưu luyến đi vào nhà ăn.
Sau đó khách hàng tới cửa không ngừng, ông Ôn càng không có cơ hội đến nói chuyện tiếp với Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục bảo Quách Vệ Bình thử nấu lẩu cay.
Thật ra nấu lẩu cay không có kỹ thuật gì đáng nói, chỉ cần nắm giữ chuẩn thời gian là được.
Quách Vệ Bình đã ở bên cạnh xem vài ngày, đối với mỗi loại nguyên liệu cần nấu trong bao lâu đều đã hiểu được một chút, nhưng chưa trải qua quá trình thực tiễn, nên vẫn có chút lo lắng.
Đồng Tuyết Lục ở bên cạnh chỉ đạo cậu ta, thấy đồ ăn nấu gần chín thì nhắc nhở cậu ta một câu.
Đúng như dự đoán, ban đầu có rất nhiều người không dám nếm thử bò viên, sợ quá tanh không ăn được.
Nhưng mà đối với kẻ tham ăn mà nói, bọn họ không sợ gì cả, chỉ sợ không có mỹ thực ngon miệng thôi.
Nhìn thấy tiệm cơm có đồ ăn mới, bọn họ là người đầu tiên đứng ra nếm thử.
Không thử thì không biết, vừa thử một lần thiếu chút nữa đã nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Vừa giòn vừa dai, nhai rất ngon miệng.
Thật sự ăn quá ngon!
Nhóm người tham ăn lập tức gọi thêm một phần nữa, những người khác nhìn thấy bọn họ ăn ngon miệng như vậy, cũng gọi theo.
Rất nhanh số lượng đồ bán ra hôm nay đã hết sạch, mọi người chỉ có thể tiếp tục thở dài thêm lần nữa.