Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 291: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:31:59
Lượt xem: 187
Chú Tông thở hổn hển chạy về nhà.
Ông Ôn thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng của chú ấy, thì ghét bỏ: “Tiểu Tông, tuổi cậu cũng không nhỏ nữa rồi, phải biết kiềm chế một chút.”
Chú Tông: “Tư lệnh, tôi, tôi nhìn thấy cỏ non...”
Ông Ôn trợn trừng mắt, nhanh chóng kéo chú Tông về nhà: “Cậu nhìn thấy cỏ non ở nơi nào? Nói rõ ràng cho tôi biết.”
Chú Tông thở dốc một lúc lâu, mới khôi phục bình thường: “Tư lệnh, tôi vừa đến bệnh viện thăm bạn mình đã nhìn thấy cô bé cỏ non kia ở đó, còn nghe được nơi cô bé ấy làm việc.”
Hai mắt ông Ôn sáng lên: “Ở chỗ nào? Cậu nói nhanh lên.”
Thằng cháu bất hiếu Như Quy kia, đã xác định quan hệ rồi mà không nói với ông một tiếng, ông phải thông qua miệng người khác mới biết chuyện, bảo anh mang cỏ non về ra mắt, thì anh nói phải hỏi ý kiến đối phương trước.
Trong khoảng thời gian này anh bận rộn trong phòng thí nghiệm, bận đến mức không có thời gian ăn cơm, đợi anh đi hỏi cỏ non không biết còn phải chờ tới khi nào.
Chú Tông: “Chắc là ở tiệm cơm quốc doanh thành nam kia, tư lệnh, cô bé cỏ non kia thật sự quá lợi hại, còn trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức vụ giám đốc tiệm cơm rồi!”
Bộ râu của ông Ôn vểnh lên, kiêu ngạo nói: “Cô bé cỏ non đó nấu ăn ngon như vậy, là giám đốc tiệm cơm không phải việc đương nhiên à?”
Người đó chính là cháu dâu tương lai của ông, có thể không lợi hại sao?
Chú Tông: “Tư lệnh, có phải ngài muốn qua tiệm cơm một chuyến không? Đến lúc đó tôi cùng đi với ngài nhé.”
Ông Ôn nhìn chú Tông một cái, đầu lắc như trống bỏi: “Không được, cậu không thể cùng qua đó, cô bé cỏ non kia đã từng gặp cậu, biết mặt cậu rồi, cậu vừa qua đó chẳng phải con bé sẽ nhận ran gay sao?”
Chú Tông: “Tư lệnh, chẳng lẽ ngài qua đó rồi còn định giấu giấu diếm diếm thân phận sao?”
Ông Ôn tỏ vẻ đương nhiên: “Thằng nhóc thối Như Quy kia không nói cho tôi biết, tôi cũng không nói với nó, tôi muốn âm thầm làm quen với cỏ non!”
Dáng vẻ của chú Tông như bị sét đánh: “...”
Nếu như vậy, chẳng phải mình sẽ không được ăn các món do cô bé cỏ non kia làm sao?
Tuy rằng Đồng Miên Miên đã hạ sốt, nhưng tinh thần vẫn ủ rũ, nhìn rất đáng thương.
Sau khi đưa cô bé về nhà, Đồng Tuyết Lục dặn dò hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín chăm sóc tốt cho cô bé, cô còn nói với Thẩm Uyển Dung cách vách một tiếng, sau đó mới đến tiệm cơm làm việc.
Sau khi đến tiệm cơm, cô vẫn mở cuộc họp nhỏ với mọi người như thường lệ, sau đó cổ vũ mọi người lên tiếng, có ý kiến gì đều có thể phát biểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-291-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-mot.html.]
Hai người Quách Vệ Bình và Mạnh Thanh Thanh đều là hũ nút, lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì.
Quách Xuân Ngọc giơ tay lên nói: “Giám đốc Đồng, rất nhiều khách hàng phản hồi phân lượng lẩu cay không đủ, xếp hàng muộn một chút sẽ không mua được, chúng ta có nên gia tăng lượng hàng bán hay không?”
“Không cần, cứ dựa theo phân lượng hiện tại, sợ ăn không được thì tới sớm một chút.”
Đồng Tuyết Lục nhìn chị ta một cái, cảm thấy sau này khi giải phóng kinh tế, chắc hẳn Quách Xuân Ngọc sẽ trở thành người làm ăn buôn bán xuất sắc.
Hiện giờ bọn họ chỉ nhận được tiền lương cố định, tiệm cơm buôn bán được nhiều hay ít, bọn họ vẫn chỉ có bấy nhiêu tiền lương, cần gì phải mệt mỏi hơn?
Đây chính là tệ đoan lớn nhất của nền kinh tế tập thể, rất nhiều người cảm thấy chỉ cần hoàn thành chỉ tiêu là được, không có tư tưởng tiến tới.
Đối với chuyện tiếp theo nên kiếm tiền thế nào, trong lòng Đồng Tuyết Lục đã có kế hoạch, chỉ là hiện giờ vẫn chưa đến lúc.
“Hôm nay chúng ta làm một chút thịt viên đi.”
Phân lượng không tăng thêm, nhưng có thể tăng thêm chủng loại, nếu như ngày nào cũng chỉ có vài thứ kia lặp đi lặp lại, sớm muộn khách hàng cũng sẽ ngán.
Họp xong, Đồng Tuyết Lục dẫn theo Quách Vệ Bình đi mua sắm.
Trong niên đại này, thịt bỏ rẻ hơn đời sau rất nhiều, giá một cân thịt bò cũng không khác một cân thịt heo bao nhiêu.
Đồng Tuyết Lục mua một ít thịt bò và một ít cá, thịt heo cũng phải một ít, chuẩn bị làm bò viên, cá viên và thịt heo viên.
Nhìn thấy cô mua thịt bò, Quách Vệ Bình kinh ngạc hỏi: “Giám đốc Đồng, chúng ta mua nhiều thịt bắp bò như vậy, đều dùng làm bò viên sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Chắc là cậu chưa từng ăn nhỉ? Bò viên làm tốt, thật ra còn ăn ngon hơn cả cá viên đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Nhớ tới các món ăn ngày thường cô làm, Quách Vệ Bình không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần là đồ ăn do giám đốc Đồng làm, không có gì là không ngon cả.
Quay lại tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục bắt đầu chế tác bò viên.
Hiện giờ trời càng ngày càng lạnh hơn, làm nhiều một chút cũng không lo bị hỏng.
Chế tác bò viên là công việc đòi hỏi thể lực, phải cạo màng gân và lọc bỏ mỡ thừa, sau đó còn phải băm nát.
Quá trình băm nát thịt vô cùng tốn sức, Đồng Tuyết Lục bảo mọi người thay phiên nhau ra trận.
Sau khi băm nhuyễn thịt, cô cho thêm nước, , tinh bột và các loại gia vị khác vào, quấy đều, nhào nặn, cho đến khi thịt băm sinh ra bọt khí mới có thể chế tạo ra thịt viên.
Vân Chi
Thịt viên phải thả vào nước nóng để định hình, sau này nấu chín mới không nát, tuy rằng chế tác thịt viên thủ công rất mệt, nhưng ăn vào còn dai hơn, thơm hơn thịt viên được chế tác bằng máy móc nhiều.