Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 283: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-06 22:13:16
Lượt xem: 239
Buổi sáng khi thức dậy, cơn gió thu ào ạt thổi bên ngoài, cuốn lá khô rơi rụng xào xạc, dưới đất phủ đầy lá úa.
Tiểu Lục ở trong sân kêu cục tác hai tiếng, rồi đẻ ra một quả trứng.
Đồng Tuyết Lục tỉnh lại, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ vươn vai, sau đó dậy nấu cơm sáng.
Vừa vén chăn lên cô đã run lập cập, sau đó còn hắt xì một cái, đánh thức cô nhóc đang nằm trên giường.
Hai hàng mi dày cong của Đồng Miên Miên khẽ chớp chớp, nhô khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ra khỏi ổ chăn: “Chị, phải dậy rồi à?”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Có thể ngủ thêm một lát nữa, nấu ăn sáng xong chị sẽ đến gọi em.”
Đồng Miên Miên mấp máy môi, lẩm bẩm: “Chị, vừa rồi Miên Miên nhìn thấy Tiểu Cửu.”
Nhìn thấy?
Chắc là mơ thấy nhỉ?
Đồng Tuyết Lục vừa mặc quần áo, và hỏi: “Tiểu Cửu nói gì với em thế?”
“Tiểu Cửu nói muốn làm vợ Miên Miên, Miên Miên từ chối cậu ấy rồi.”
“Phụt ——”
Nghe thấy thế, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: “Vì sao em lại từ chối Tiểu Cửu? Không phải vẻ ngoài của Tiểu Cửu rất đẹp sao? Làm vợ em cũng tốt mà?”
Cô hỏi xong lại không nghe thấy cô bé trả lời, quay đầu lại cô bé đã nhắm mắt ngủ tiếp rồi.
Đồng Tuyết Lục đắp chăn đàng hoàng cho cô bé, xoay người ra ngoài nấu bữa sáng.
Vừa mở cửa phòng ra, gió thu lạnh lẽo thổi tới, cô không nhịn được lại run lập cập.
Lạnh quá!!!
Có điều lạnh một chút cũng tốt, như vậy kế hoạch tiếp theo của cô mới có thể đưa ra thị trường.
Phía bên này Đồng Gia Minh cũng đã dậy, sau khi nấu cháo xong cậu vẫn như ngày thường đến phòng học chuẩn bị sách vở.
So với Đồng Gia Tín thì, cậu thật sự vừa chăm chỉ lại vừa nghiêm khắc với bản thân.
Đồng Tuyết Lục đi nhặt trứng gà Tiểu Lục vừa đẻ, Tiểu Lục nhìn thấy cô thì mở miệng kêu ầm ĩ, giống như đang tranh công “Cô xem, tôi lại đẻ trứng rồi”.
Đồng Tuyết Lục: “Biết rồi, lát nữa sẽ chuẩn bị cho mày thức ăn ngon.”
Ảnh đế Bánh Trung thu ở phía sau nghe thấy có đồ ăn ngon, còn nhảy tới nhảy lui hưng phấn hơn cả Tiểu Lục, khiến Tiểu Lục sợ tới mức kêu quoang quác.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục cầm trứng gà chiên vài quả, xào thêm một đĩa rau, coi như có mặn có nhạt.
Cơm nước xong xuôi, cô đưa Đồng Miên Miên còn chưa ngủ đủ giấc qua nhà họ Ngụy, thuận tiện đưa tiền cơm tháng này luôn.
Thẩm Uyển Dung lải nhải một lúc lâu sau đó mới nhận lấy tiền.
Khi cô đến tiệm cơm, đám người Mạnh Thanh Thanh đã tới rồi.
Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, mà Quách Xuân Ngọc cười tươi đến mức hai má đỏ bừng, tiếng cười vừa to lại vừa vang, đứng từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng cười của chị ta rồi.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đến, Quách Xuân Ngọc trêu ghẹo: “Giám đốc Đồng tới rồi à? Chúng tôi đứng ngoài cửa uống gió tây bắc một lúc lâu rồi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-283-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-ba.html.]
Đồng Tuyết Lục chỉ cười không nói gì.
Cô cảm thấy tình hình hiện tại rất tốt, không cần nhìn thấy khuôn mặt chữ điền lúc nào cũng cau có của Đàm Tiểu Yên như trước đây nữa, cũng không phải nghe mấy lời âm dương quái khí thường xuyên của cô ta.
Mở cửa vào trong, nhân lúc mọi người còn chưa bắt tay vào quét dọn, Đồng Tuyết Lục nói trước với bọn họ.
“Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ phải chuẩn bị tác chiến, tôi dự định trong vòng nửa tháng sẽ khiến doanh thu của tiệm cơm chúng ta quay về mức trước kia.”
Quách Xuân Ngọc: “Giám đốc Đồng, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua từng người, chậm rãi nói từng chữ một: “Làm lẩu cay!”
Lẩu cay?
Ánh mắt ba người Mạnh Thanh Thanh đều phát ra vẻ mê mang.
Đồng Tuyết Lục giải thích cho bọn họ: “Lẩu cay chính là dùng xiên tre xiên thịt và các nguyên liệu nấu ăn khác, cùng nhau nhúng vào trong nước lẩu nấu chín. Thanh Thanh, đồ tôi bảo cô mang tới cô đã mang tới chưa?”
Mạnh Thanh Thanh vội vàng gật đầu, lấy một túi xiên tre lớn ra: “Cha tôi nói bây giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, hai ngày nữa sẽ mang đến một đám nữa.”
Hai người Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình đều bước đến, vẻ mặt tò mò nhìn xiên tre trong túi.
Đồng Tuyết Lục lấy xiên tre ra kiểm tra, sau đó vừa lòng gật đầu.
Xiên tre được vót rất đều nhau, bên ngoài bóng loáng, hoàn toàn không sợ khi ăn vào miệng sẽ bị dằm tre đ.â.m trúng.
Tay nghề thủ công của người thời này đúng là ghê gớm thật!
Hôm đó sau khi đi họp từ phòng thương nghiệm về, cô đã nghĩ ngay ra biện pháp dùng lẩu cay.
Trước đây cô từng nghĩ tới chuyện nấu lẩu, nhưng mà rất nhanh đã phủ định ý tưởng ấy, bởi vì cần quá nhiều nồi.
Hiện tại trong tiệm cơm cũng chỉ có vài cái nổi, cho nên muốn bán lẩu là chuyện không thực tế.
Nhưng làm lẩu cay thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên liệu và nước dùng, là có thể nấu ra được món ăn rất ngon, hơn nữa còn hoàn toàn không tốn nhiều diện tích và công cụ dụng cụ.
Bởi vậy ngày hôm đó sau khi quay về tiệm cơm, cô đã hỏi Mạnh Thanh Thanh cha cô ta có biết làm xiên tre hay không.
Trước đây cô từng nghe Mạnh Thanh Thanh nói, cha cô ta có thể dùng trúc làm thành rất nhiều loại gia cụ, có rất nhiều người trong đội sản xuất còn mang trúc đến nhờ ông làm giúp.
Nghe thấy cô hỏi thế, Mạnh Thanh Thanh lập tức gật đầu ngay, so với làm gia cụ thì làm xiên tre quá đơn giản.
Đồng Tuyết Lục: “Tốt lắm, khi về cô nói với cha mình một tiếng, cứ dựa theo đám xiên này làm thêm một đám xiên nữa nhé.”
Chuyện này thuộc về mua sắm bình thường, dùng danh nghĩa tiệm cơm quốc doanh mua đồ từ đội sản xuất, không cần lo lắng sẽ bị người ta cử báo giao dịch lén lút.
Hai mắt Mạnh Thanh Thanh sáng lên, gật đầu liên tục: “Được, khi về tôi sẽ nói với cha mình.”
Lần trước vì chuyện cô ta từ chối Lưu Đông Xương, hại mẹ mình bị bắt nhốt vào trong nhà giam vài ngày, hơn nữa còn vì không có người con rể tương lai Lưu Đông Xương, công việc của anh trai cô ta cũng không thể ký hợp đồng chính thức.
Bởi vì chuyện này ông nội cô ta có ý kiến rất lớn, bây giờ tiệm cơm quốc doanh mua xiên tre do cha cô ta làm ra, cũng coi như đã tạo thêm nguồn thu nhập cho gia đình.
Có nguồn thu này, chắc hẳn ông nội sẽ không nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét nữa đâu nhỉ?
Đồng Tuyết Lục bỏ lại xiên tre vào túi, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, lần này mua hơi nhiều, Tiểu Quách, cậu đi xách đồ giúp tôi.”
Quách Vệ Bình vội vàng gật đầu.
Quách Xuân Ngọc và Mạnh Thanh Thanh cũng không cảm thấy có gì là không công bằng cả, đợi sau khi Đồng Tuyết Lục đi khỏi, hai người mới bắt tay vào công việc quét tước vệ sinh.