Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 281: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:09:25
Lượt xem: 161
Cùng một câu hỏi, cùng một câu trả lời, ai bị hỏi nhiều lần như vậy cũng sẽ cảm thấy không kiên nhẫn.
Nhưng Ôn Như Quy lại không nề hà gì.
Rất nhanh người trong cả căn cứ đã biết bạn gái Ôn Như Quy tới căn cứ thăm anh, hơn nữa bạn gái Ôn Như Quy còn vô cùng xinh đẹp nữa!
Xinh đẹp đến mức nào sao?
Thì xinh đẹp giống như tiên nữ trên bầu trời vậy!
Có vài người không tin, còn tìm đủ các loại lý do đi ngang qua phòng làm việc của Ôn Như Quy.
Thời hiện đại có một quyển sách rất nổi tiếng mang tên “Ngang qua thế giới của em”, còn ngày hôm nay trong căn cứ nghiên cứu khoa học, cũng có một cảnh tượng rất lạ mang tên “Ngang qua phòng làm việc của Ôn Như Quy”.
Ôn Như Quy đi rót nước về, đưa cốc cho cô: “Cốc mới đấy, chưa ai dùng.”
Khi nhận lấy chiếc cốc tráng men, đột nhiên Đồng Tuyết Lục cúi người lại gần phía anh: “Trên người anh có mùi hương gì vậy? Ngửi rất thơm.”
Nói xong, cô còn nhẹ nhàng hít một hơi.
Cả người Ôn Như Quy cứng đờ, giống như bị tiêm thuốc tê vậy, không hề nhúc nhích.
Thịch thịch thịch...
Anh cảm thấy trái tim mình lại lần nữa đập mất khống chế.
Lần nào trái tim anh cũng đập điên cuồng thế này, có thể đến một ngày nào đó nó sẽ không chịu nổi không?
Thi thoảng lại có người đi ngang qua cửa phòng làm việc, cho nên Đồng Tuyết Lục không dám làm ra động tác nào quá mức bình thường, cô chỉ hít một hơi rồi đứng thẳng người lại.
Cô đứng thẳng người lại một lúc lâu, Ôn Như Quy mới cảm thấy linh hồn quay lại trong cơ thể mình, sau đó anh nghiêm túc nói: “Anh không bôi thứ gì lên người cả.”
Đồng Tuyết Lục cong môi: “Em biết, em từng nghe người ta nói, chỉ khi hai người hấp dẫn lẫn nhau, mới có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương.”
Cách nói này thật ra là có căn cứ, có điề chính xác mà nói, mùi hương ấy chính là hương thơm kích tích tính dục trong cơ thể người khác giới.
Đời trước cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương ấy trên cơ thể người đàn ông nào, không ngờ xuyên sách đến niên đại này, vậy mà có thể ngửi thấy được trên người Ôn Như Quy.
Lỗ tay Ôn Như Quy càng đỏ hơn, đỏ như có thể trích ra máu, hai măt sáng ngời, nói: “Trên người em cũng có mùi hương, là mùi hoa cỏ.”
Hóa ra đây là vì hấp dẫn lẫn nhau, chẳng trách trước đây anh luôn ngửi thấy mùi hoa cỏ trên người cô.
Anh không thể nói ra được đó là mùi hoa gì, nhưng tóm lại là rất dễ ngửi.
Anh chưa từng ngửi thấy mùi hương kiểu ấy trên người bất kỳ ai khác.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu cười với anh: “Anh thật sự ngửi thấy sao?”
Ôn Như Quy nhìn thẳng vào mắt cô, tim đập như sấm: “Thật.”
Đồng Tuyết Lục bỏ thức ăn và bút máy Khương Đan Hồng tặng ra, cùng nhau đưa cho anh.
Nhìn đống đồa ăn trước mắt, Ôn Như Quy cảm thấy rất ấm áp: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
Bên ngoài phòng làm việc thường xuyên có người đi ngang qua, lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện ra mình sai lầm rồi, muốn làm chút chuyện xấu cũng không được.
Nghĩ một chút, cô nói: “Nhà ăn của các anh ở chỗ nào? Em muốn tự tay nấu cho anh một bát mì trường thọ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-281-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-mot.html.]
Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng mấp máy: “Anh dẫn em qua đó.”
Đồng Tuyết Lục ậm ừ một tiếng, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng đi đến nhà ăn.
Nhà ăn cách văn phòng làm việc một quãng xa, sau khi đi được nửa đường, không còn gặp phải người nào nữa.
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển, đột nhiên kêu ui da một tiếng, cả người nghiêng về phía anh.
Ôn Như Quy đỡ lấy cô theo bản năng, khẩn trương hỏi: “Em làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
Một tay Đồng Tuyết Lục nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Như Quy, một bàn tay khác thì chống trên n.g.ự.c anh.
Chà chà, vậy mà còn có cơ ngực.
Đồng Tuyết Lục vô thức sờ soạng một phen, sau đó bàn tay hư hỏng sờ tới chỗ nào đó nhô lên trên ngực.
Ôn Như Quy cảm thấy cả người mình giống như bị sét đánh, một dòng điện len lỏi toàn thân khiến đầu óc anh tê dại.
Sau đó mặt, cổ, hai tai đều chậm rãi đỏ bừng lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Mình không chỉ nắm tay cô ấy, còn bị cô ấy sờ soạng...
Ôn Như Quy cảm thấy không chỉ trái tim mất đi không chế, anh còn sắp hít thở không thông rồi!
Sợ có người tới đây, bàn tay Đồng Tuyết Lục lưu luyến rời khỏi n.g.ự.c anh, đứng thẳng người dậy: “Vừa rồi em bước hụt một cái, nhưng mà bây giờ không sao rồi.”
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần chậm nửa nhịp: “À, không sao là tốt rồi.”
Hóa ra vừa rồi do cô bước hụt, cho nên tay cô mới vô thức chống vào n.g.ự.c anh như thế.
Còn chuyện sờ soạng kia, có thể là do cô ấy hoảng loạn lên tìm chỗ bám theo bản năng.
Chắ chắn là như thế.
Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy đã tự tìm lý do cho hành vi chơi lưu manh của cô rồi.
“Nhưng mà hình như chân em vẫn hơi đau một chút, Như Quy, anh có thể dắt tay em tới nhà ăn được không?”
Ôn Như Quy gật đầu liên tục: “Được.”
Lúc này anh mới để ý thấy hai người đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, trái tim anh đập như sấm.
Vân Chi
Trong suốt hai mươi lăm năm độc thân, đây là lần đầu tiên anh nắm tay con gái.
Tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, nằm gọn trong lòng bàn tay anh, khiến anh luyến tiếc không muốn buông ra.
Cảm giác ấm áp từ hai bàn tay nắm chặt len lỏi khắp toàn thân, Ôn Như Quy không nhịn được khóe miệng khẽ cong lên.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cũng cong lên như vậy.
Bàn tay anh vừa lớn vừa ấm áp, nắm rất thoải mái.
Hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y đi đến cửa nhà ăn mới buông ra.
Nhìn đôi tay buông ra, trong lòng Ôn Như Quy cảm thấy vô cùng mất mát.
Nếu có thể nắm tay mãi như vậy thì tốt biết bao.