Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 273: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:47:23
Lượt xem: 142
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười rớt cả quai hàm.
Những chuyện kiểu này đa phần là con gái sẽ tương đối rối rắm, cô thật sự không ngờ vậy mà Ôn Như Quy cũng sẽ rối rắm.
Lại còn phải diễn kịch, giả vờ vô ý để cô nghe thấy, đúng là quá đáng yêu.
Đồng Tuyết Lục xoay người giả vờ như không nghe thấy gì, bê đĩa trái cây quay về phòng bếp.
Cô vừa quay lại phòng bếp không lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Phác Kiến Nghĩa:
“Một mình làm khách nơi xứ lạ
Vân Chi
Đến ngày Trùng cửu nhớ quê nhà.
Anh em vui lễ truyền ly rượu,
Chạm cốc vui vầy, thiếu mình ta.”
(*Bài thơ Mùng chín tháng chín nhớ anh em Sơn Đông, của Vương Duy.)
Ôn Như Quy: “Sao đột nhiên lại có nhã hứng đọc thơ của Vương Duy thế?”
Giọng Phác Kiến Nghĩa lớn hơn vài phần: “Tuần sau chính là tết Trùng Dương rồi, đột nhiên trong lòng có chút cảm khái. À đúng rồi, tôi nhớ qua tết Trùng Dương hai ngày, cũng chính là sinh nhật cậu nhỉ? Vào thứ năm tuần sau à? Tôi nhớ không lầm chứ?”
Lỗ tai Ôn Như Quy ửng đỏ: “Ừ, cậu nhớ không sai.”
Phác Kiến Nghĩa: “Thứ năm tuần sau, đáng tiếc hôm đó tôi phải đi làm, cho tôi chúc mừng sinh nhật cậu trước nhé.”
Ôn Như Quy: “Cảm ơn.”
Đồng Tuyết Lục ở trong phòng bếp buồn cười đến mức cả người run rẩy, nước mắt cũng chảy ra ngoài.
Nói thẳng cho cô sợ cô cảm thấy đường đột, hát đôi như vậy chẳng lẽ không đường đột sao?
Còn đọc cả thơ nữa chứ!
Cách làm quê mùa như vậy thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được.
Buồn cười c.h.ế.t cô mất thôi!
Ánh mắt Phác Kiến Nghĩa nhìn chằm chằm về phía phòng bếp, không ngờ trong phòng bếp lại không có chút động tĩnh nào.
Anh ta nghiêng đầu lại gần Ôn Như Quy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem cô ấy đã nghe thấy chưa?”
Ôn Như Quy trầm ngâm một lát: “Chắc đã nghe thấy rồi, chúng ta vào trong nấu ăn giúp cô ấy đi, nếu cô ấy nghe thấy, có lẽ sẽ nhắc tới.”
Phác Kiến Nghĩa cảm thấy có lý, vì thế hai người cùng nhau đi đến phòng bếp.
Thấy bọn họ tới, Đồng Tuyết Lục vội vàng lau sạch nước mắt, giả vờ đang nghiêm túc nấu ăn.
Khi hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa bước vào phòng, chỉ nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang cúi đầu chặt xương, dáng vẻ chuyên chú, ngay cả bọn họ bước vào cũng không phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-273-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-ba.html.]
Trong lòng hai người đồng thời kêu một tiếng “Xong rồi”, chẳng lẽ vừa rồi cô ấy không nghe thấy gì sao?
Phác Kiến Nghĩa hắng giọng một tiếng, hỏi: “Đồng chí Đồng, có gì cần chúng tôi làm giúp không?”
Đồng Tuyết Lục giả vờ như lúc này mới phát hiện ra bọn họ vào phòng: “A, hai người đến đây lúc nào thế? Đúng lúc một mình tôi đang nhiều việc quá không lo liệu hết, làm phiền hai người giúp tôi rửa sạch đám rau cỏ này nhé.”
“Được.”
Ôn Như Quy nhìn cô một cái, cúi người nhấc rổ rau dưới chân lên, mang ra ngoài rửa sạch.
Phác Kiến Nghĩa cũng cầm một cái rổ rau khác đi theo sau, tâm trạng hai người đều có chút nặng nề.
Đi đến chỗ vòi nước rửa rau.
Phác Kiến Nghĩa mang vẻ mặt mơ hồ: “Vừa rồi tôi nói lớn tiếng như vậy, sao cô ấy có thể không nghe thấy nhỉ?”
Ôn Như Quy tìm lý do thay cho Đồng Tuyết Lục: “Cô ấy đang chặt xương, khả năng không nghe được.”
Phác Kiến Nghĩa ném rổ rau vào trong chậu nước, cảm thấy có chút buồn bực: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta còn phải diễn thêm một lần nữa sao?”
Ôn Như Quy nghĩ một chút: “Nói thêm lần nữa đi.”
Đây là sinh nhật đầu tiên của anh sau khi hai người xác định quan hệ, anh rất muốn có cô bên cạnh.
Cho dù chỉ cần ở bên nhau thôi, không cần làm gì cả, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Phác Kiến Nghĩa cười nói: “Người anh em, tôi liều mạng giúp cậu như vậy, tôi được lợi gì không?”
Ôn Như Quy: “Cho phép cậu nợ tiền lâu hơn vài ngày?”
Phác Kiến Nghĩa: “...” Xem như cậu lợi hại.
Hai người rửa sạch rau cỏ xong, còn bóc tỏi giúp cô.
Sau đó hai người Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện cũng tới, phòng bếp không còn chỗ cho hai người nữa.
Hai người quay lại phòng khách, tiếp tục thương lượng chuyện trước đó.
Phác Kiến Nghĩa: “Tôi cảm thấy đợi lát nữa trực tiếp nhắc tới trước mặt cô ấy đi, nếu không cô ấy vẫn không hiểu thì làm sao bây giờ?”
Ôn Như Quy ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý: “Cũng được.”
Vì thế đợi sau khi Đồng Tuyết Lục nấu ăn xong, Phác Kiến Nghĩa mới bắt đầu hành động.
Đột nhiên anh ta nói với Khương Đan Hồng: “Đồng chí Khương, cô có biết thứ năm tuần sau là sinh nhật Như Quy không?”
Khương Đan Hồng đang bê thức ăn lên bàn, nghe thấy thế, ánh mắt có chút mê mang: “Tôi không biết, hôm đó đồng chí Ôn có định tổ chức tiệc mừng không?”
Phác Kiến Nghĩa nhìn Đồng Tuyết Lục đang đứng bên cạnh Khương Đan Hồng nói: “Chắc là không đâu, dù sao cũng không tiện xin nghỉ.”
Khương Đan Hồng “Ồ” một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Phác Kiến Nghĩa gãi gãi đầu, đành phải trực tiếp hỏi Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng, vừa rồi cô có nghe thấy cô nói gì không? Cô muốn chúc mừng sinh nhật Như Quy thế nào?”