Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 270: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:16:45
Lượt xem: 168
Ngoài gọi điện thoại cho Ôn Như Quy ra, Đồng Tuyết Lục còn gọi điện thoại thông báo cho cả Phác Kiến Nghĩa, Khương Đan Hồng, và Phương Tĩnh Viện.
Có điều cô không nói cho bọn họ biết chuyện mình được bổ nhiệm vào chức vị giám đốc, chỉ nói muốn mời khách ăn cơm, hỏi bọn họ có muốn tới hay không.
Ba người đều tỏ vẻ nhất định sẽ tới.
Đồng Tuyết Lục nấu ăn ngon như vậy, cho dù bọn họ không rảnh, cũng phải tìm cách tạo cơ hội đến đây.
Về đến nhà, cô cũng không nói với mọi người chuyện này, cũng không nói cho nhà họ Ngụy cách vách.
Vân Chi
Cô làm vậy để đề phòng sau này chuyện có thể có thay đổi.
Buổi tối sau khi về nhà, Phương Tĩnh Viện nói chuyện ngày kia muốn qua nhà Đồng Tuyết Lục ăn cơm cho mọi người nghe, bảo mọi người không cần để phần cơm cho mình.
Mẹ Phương: “Đến lúc đó con đừng tay không qua nhà người ta đấy, nhớ mua chút đồ đến.”
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Mẹ, mẹ đừng coi con như trẻ con ba tuổi thế, đạo lý đơn giản như vậy sao con có thể không hiểu?”
Mẹ Phương: “Nếu như con hiểu, sao mấy ngày hôm trước Tuyết Lục xảy ra chuyện lớn như vậy, con lại không nói cho cha mẹ biết?”
“Là Tuyết Lục không cho con nói với mọi người.”
Phương Tĩnh Viện nói xong, còn hung hăng trừng mắt lườm anh trai mình một cái.
Phương Văn Viễn: “...”
Nhớ tới chuyện Đồng Tuyết Lục, trong lòng Phương Văn Viễn cũng có chút hối hận.
Lần trước khi Phương Tĩnh Viện tới tìm anh ta, anh ta sợ mình đồng ý quá nhanh, quá sảng khoái sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng anh ta quá để ý đến Đồng Tuyết Lục, vốn dĩ định đợi thêm hai ngày nữa sẽ nhờ bạn mình giúp đỡ, nào ngờ...
Trong ngày hôm đó Đồng Tuyết Lục đã được bảo lãnh ra khỏi đồn công an rồi, sau đó anh ta muốn nhúng tay vào cũng không còn cơ hội nữa.
Mẹ Phương: “Cha mẹ ruột của Tuyết Lục không còn nữa, chắc hẳn còn chưa có người sắp xếp chuyện hôn nhân cho con bé đâu nhỉ? Lần sau con hỏi con bé một chút, xem con bé có cần mẹ giúp đỡ giới thiệu đối tượng cho không.”
Phương Văn Viễn căng thẳng nắm chặt đội đũa trong tay.
Phương Tĩnh Viện nhai nuốt nốt miếng thịt trong miệng, sau đó mới nói: “Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng, Tuyết Lục đã có bạn trai rồi.”
Tuyết Lục đã có bạn trai!
Có bạn trai!
Bạn trai!!!!
Cả người Phương Văn Viễn sững sờ giống như bị sét đánh trúng, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn kêu cạch một tiếng.
Phương Tĩnh Viện cảm thấy kỳ quái nhìn anh ta một cái.
Mẹ Phương nghe thấy thế cũng rất giật mình: “Tuyết Lục có bạn trai rồi? Nhà trai là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì?”
Phương Tĩnh Viện trợn trắng mắt: “Mẹ, mẹ đang điều tra hộ khẩu đấy à? Con chưa từng gặp bạn trai cô ấy, chỉ biết là nghiên cứu viên, ông nội của đối phương còn là tư lệnh nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-270-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi.html.]
Lời này vừa phát ra, mẹ Phương và cha Phương đều chấn kinh.
Tư lệnh?
Thân phận, bối cảnh này cũng quá cao nhỉ?
Cho dù trước đây Đồng Tuyết Lục là người nhà họ Đồng, cũng chưa chắc đã có thể môn đăng hộ đối với nhà đối phương.
Không ngờ sau khi cô quay về, vậy mà có thể tự mình tìm được bạn trai tốt như vậy.
Mẹ Phương có chút lo lắng hỏi: “Không phải con bé bị người ta lừa chứ?”
Phương Tĩnh Viện không nhịn được, lại trợn trắng mắt: “Đương nhiên là không rồi, lần này cô ấy có thể bình an không có việc gì, chính là nhờ bạn trai và bạn bè của bạn trai cô ấy giúp đỡ!”
Mẹ Phương nghe thấy thế, lúc này mới tin.
Sau đó mọi người lại nói sang chủ đề khác, chỉ có Phương Văn Viễn, trong lòng vẫn luôn quanh quẩn mấy chữ “Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai”.
Sao có thể?
Không phải Đồng Tuyết Lục vẫn luôn thích mình sao?
Không phải cô ấy đang lấy lòng Tĩnh Viện sao?
Sao cô ấy có thể có bạn trai được?
Phương Văn Viễn nhíu chặt mày lại, hoàn toàn không muốn ăn cơm nữa.
**
Phía bên này Đồng Tuyết Lục còn chưa mời mọi người ăn cơm, phía bên kia Lại Mộ Thanh đã quay về từ Tây Bắc.
Lăn lộn qua lại mười ngày, cả người cô ta đều gầy đi một vòng, vô cùng tiều tụy.
Trong lòng cô ta tràn đầy ấm ức, quay về nhà họ Cố, vốn dĩ định oán giận một trận, nào ngờ vừa vào trong nhà, đã trông thấy Tiểu Cửu đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Cố Dĩ Lam.
Cô ta khiếp sợ trợn trừng mắt, vẻ mặt tái nhợt như bị rút sạch huyết sắc, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu.
Người nhà họ Cố nhìn thấy cô ta, đều không nói gì.
Cả phòng khách vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Lại Mộ Thanh nhạy bén cảm nhận được có gì đó không thích hợp, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Cô ta bật khóc hu hu thành tiếng, chạy như bay về phía Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, cuối cùng cháu đã về, khiến dì lo lắng cho cháu sắp c.h.ế.t rồi!”
Ai ngờ trước đây Tiểu Cửu rất bám cô ta, lần này nhìn thấy cô ta lại cúi đầu trong lòng mẹ mình, không thèm để ý đến đối phương.
Một giọt nước mắt vẫn treo trên mặt Lại Mộ Thanh, cô ta lại không biết có nên khóc tiếp hay không.
Cảnh tượng rất xấu hổ.