Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 266: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:13:47
Lượt xem: 164
Hiếm khi được nghỉ, Đồng Tuyết Lục lại lần nữa bắt đầu tập luyện yoga mà lâu rồi cô chưa tập luyện.
Lâu không tập luyện, xương cốt đã cứng không ít.
Hai đứa nhóc Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu ở bên cạnh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Đồng Miên Miên nghiêng đầu hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?”
Đồng Tuyết Lục: “Chị đang tập thể dục, tập thể dục tốt cho sức khỏe!”
Đồng Miên Miên nghe thấy thế lập tức cởi giày bò lên giường, bắt đầu học theo động tác của cô.
Sau đó Tiểu Cửu cũng lên giường, chống tay chân xuống giường, nhấc chân lên, tập động tác chó đi tè.
Vân Chi
Bánh Trung Thu ở dưới giường không lên được, sốt ruột đến mức quay vòng quay vài vòng, một lát sau cũng bò ra đất làm động tác nhấc chân lên.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa đã cười lăn lộn.
Đây là con ch.ó diễn kịch giỏi nhất mà cô từng gặp, không gì sánh nổi.
Sau khi làm vài động tác, cô nghe thấy tiếng Ngụy Châu Châu từ bên ngoài truyền đến.
“Miên Miên, Tiểu Cửu, Châu Châu xinh đẹp tới chơi với hai người đây!”
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngụy Châu Châu lúc nào cũng tin tưởng vững chắc, mỗi ngày khen mình đẹp một trăm lần là cô bé có thể biến thành đại mỹ nữ.
Tuy rằng cô không biết như vậy có thể biến thành đại mỹ nữ hay không, nhưng cô dám nói, trong mấy đứa trẻ này không ai tự tin được như Ngụy Châu Châu!
Cô bò dậy ra ngoài mở cửa, một đám củ cải đi theo sau lưng.
Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tròn xoe của Ngụy Châu Châu lập tức xuất hiện, cười nói: “Chào buổi sáng chị Tuyết Lục, hôm nay chị xinh quá!”
Đồng Tuyết Lục xoa tóc cô bé: “Chào buổi sáng Châu Châu, em cũng xinh đẹp lắm!”
Ngụy Châu Châu thỏa mãn, lúc này mới chạy đi tìm Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu chơi với nhau.
Thẩm Uyển Dung nhìn theo bóng dáng cháu gái mình, không nhịn được lắc đầu cười: “Sang năm con bé phải đi học rồi, nếu như sau này đến trường vẫn nói như vậy, bà sợ sẽ bị bạn bè chê cười mất.”
Đồng Tuyết Lục: “Không đâu, nếu có người vì chuyện này mà chê cười Châu Châu, chứng tỏ bọn họ không phải người chung đường, không cần chơi chung với bọn họ là được rồi.”
Thẩm Uyển Dung cười nói: “Cháu nói đúng, đạo bất đồng khó lòng hợp tác! Đúng rồi, bà muốn đi mua một ít cải trắng về muối dưa chua, cháu muốn đi cùng không?”
Đồng Tuyết Lục vội vàng gật đầu: “Cháu cũng đang muốn đi mua chút trứng vịt về muối đây, bà đợi cháu một chút, cháu đi lấy tiền với phiếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-266-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-sau.html.]
Trạm bán đồ ăn bên này khác với bên huyện Duyên Khánh, trạm đồ ăn bên này mỗi ngày cung ứng hai lần, buổi sáng một lần, chạng vạng một lần.
Bây giờ hai người qua đó là vừa lúc.
Đến trạm bán đồ ăn, lúc này đã có hai hàng thật dài xếp trước cửa rồi.
Hai người Đồng Tuyết Lục xếp hàng nửa giờ mới đến lượt.
Thẩm Uyển Dung mua mười hai cân đồ ăn bậc hai, tổng cộng tốn mất mao tiền.
Đồng Tuyết Lục chỉ mua hai cân đồ ăn bậc một, mỗi cân đồ ăn bậc một đắt hơn một phân tiền.
Sau đó hai người lại đến cung tiêu xã mua trứng vịt và những thứ khác.
Về đến nhà, đám trẻ con đang chơi ném bao cát.
Bao cát là do Thẩm Uyển Dung làm cho bọn trẻ, dùng sáu miếng vải bố khâu lại thành hình cầu, bên trong bỏ thêm chút hạt kê vào là được.
Khi hai người vào sân, Đồng Gia Minh đang mang theo Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu trốn tránh bao cát Đồng Gia Tín ném về phía bên này, Bánh Trung Thu chạy lẫn trong đám người vui vẻ xem náo nhiệt.
Đồng Miên Miên người nhỏ chân ngăn, Đồng Gia Tín không nể tình anh em tương thân tương ái chút nào, chuyên môn nhắm vào cô bé ném.
Bao cát bay tới, vững vàng đánh trúng vào lưng Đồng Miên Miên.
Đồng Gia Tín nhảy lên hoan hô: “Đánh trúng rồi, anh đánh trúng Miên Miên rồi!”
Đôi mắt long lanh của Đồng Miên Miên chứa đầy nước mắt, miệng bĩu ra, sắp khóc.
Đồng Gia Minh bước đến trấn an cô bé: “Miên Miên đừng khóc, để anh hai ném giúp em được không?”
Cô nhóc lắc lắc đầu, b.í.m tóc nhỏ trên đầu cũng lay động theo: “Không cần, chị gái nói chuyện của mình phải tự mình làm.”
Nói xong cô bé lau khô nước mắt, nhặt bao cát trên mặt đất lên, đi đến vị trí trước đó của Đồng Gia Tín, dùng giọng nói non nớt của mình hung hăng nói: “Miên Miên muốn đánh c.h.ế.t anh ba, cái đồ tiểu quỷ Nhật Bản này!”
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ với cô bé: “Đến đây, đến đây, mèo con đâu mau tới đánh anh đi!”
Đồng Miên Miên cầm bao cát lên dùng sức ném ra ngoài, bao cát rời khỏi tay, rồi rơi “Bộp” một tiếng xuống đất....
Dừng đúng dưới chân cô bé.
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng.
Ngay sau đó, Đồng Gia Tín cười ha hả: “Ha ha ha cười c.h.ế.t anh rồi, Miên Miên, em ném còn chưa bay xa được mười centimet đâu...”
Cô nhóc xấu hổ mặt đỏ bừng, nhưng cố nén không khóc, nhặt bao cát trên mặt đất lên lại ném ra ngoài, nhưng ném mấy lần đều không ném xa được.
Đột nhiên Tiểu Cửu tử phía bên kia chạy tới chỗ Đồng Miên Miên, đến trước mặt cô bé nói: “Chị Miên Miên, chị ném em này!”