Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 265: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:13:02
Lượt xem: 186
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Hai người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm đều ngơ ngác nhìn Ôn Như Quy.
Đặc biệt là Chu Diễm, giống như bị người ta dùng đế giày tát mạnh vào mặt một cái vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ôn Như Quy thấy thế, dự định quay về phòng ký túc của mình.
Hoàng Khải Dân lấy lại tinh thần đầu tiên, kéo tay anh hỏi: “Như Quy, vừa rồi cậu nói thật sao? Cậu thật sự có bạn gái rồi?”
“Ừ.”
Sắc mặt Ôn Như Quy vẫn thờ ơ như cũ, nhưng người thân quen sẽ phát hiện ra, khi nói ra lời này, hai mắt tỏa sáng như sao trên bầu trời.
Chu Diễm nhảy dựng lên: “Không thể nào! Sao cậu có thể có bạn gái được? Như Quy, cậu nói thật cho chúng tôi biết đi, thật ra bạn gái cậu không tồn tại đúng không?”
Chu Diễm từ chối tin tưởng chuyện này!
Nếu như Ôn Như Quy cũng có bạn gái, vậy thì chẳng phải trong Tam kiếm khách bọn họ, chỉ còn lại mình anh ta là người không có bạn gái sao?
Quan trọng nhất chính là, những lời anh ta vừa nói, ngẫm lại anh ta rất muốn tát c.h.ế.t bản thân!
Ôn Như Quy: “...”
Hoàng Khải Dân cũng nghĩ đến đánh cuộc vừa rồi, hai mắt tỏa sáng: “Chu Diễm, cậu đừng nghĩ dùng cách này là có thể chơi xấu được, tôi đã nói chắc chắn Như Quy có bạn gái mà! Ha ha ha ha, lát nữa cậu phải biểu diễn cho tốt nhé, trồng cây chuối đi tiểu, còn cả uống nước rửa chân nữa!”
Khóe miệng Chu Diễm run rẩy: “...”
Chu Diễm giả vờ không nghe thấy lời anh ta nói: “Như Quy, cậu có bạn gái từ bao giò thế? Trước đây tôi hỏi cậu, vì sao cậu không nói gì cả?”
Nghĩ đến Đồng Tuyết Lục, trái tim Ôn Như Quy lập tức cảm thấy ấm áp: “Trước đây còn chưa phải bạn gái, hôm qua mới xác định quan hệ.”
Vân Chi
Chu Diễm đột nhiên “A” một tiếng, ngón tay run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ, nói: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước cậu hỏi tôi, có người bạn không biết có phải đã thích một cô gái hay không, người bạn kia hóa ra lại chính là cậu!”
Ôn Như Quy đỏ mặt: “...”
Chu Diễm không biết, sau này ở thời hiện đại, hễ ai đó mở miệng nói “Tôi có người bạn...”, thì gần như người đó đều là chính mình.
Hoàng Khải Dân lại lần nữa kéo đề tài về chuyện chính: “Tam Hỏa, cậu đừng nói lời không giữ lời, rốt cuộc khi nào biểu diễn?”
Chu Diễm magn vẻ mặt đưa đám xin tha: “Anh hai à, coi như em sai rồi, mai em mời các anh đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cơm có được không?”
Hoàng Khải Dân nhếch môi nói: “Như vậy thì lợi cho cậu quá, ít nhất phải mời hai lần, trồng cây cuối đi tiểu một lần, uống nước rửa chân một lần!”
Chu Diễm thật sự khóc không ra nước mắt rồi: “...”
Cho mày mạnh miệng này, cho mày lắm chuyện này!!!!
Rất nhanh chuyện Ôn Như Quy có bạn gái đã truyền khắp các bộ phận lớn nhỏ trong căn cứ.
Sau khi nhóm lãnh đạo biết chuyện, đều ồn ào siết c.h.ặ.t t.a.y kêu đáng tiếc.
Ôn Như Quy tuấn tú lịch sự, gia thế ưu việt, nhân phẩm đáng tin cậy, bọn họ đã muốn bắt người này về nhà làm con rể, làm cháu rể từ lâu rồi.
Gia đình không có con gái, không có cháu gái cũng muốn giới thiệu anh cho thân thích nhà mình.
Nhưng mấy năm qua không người nào thành công, bây giờ trái ngọt ấy bị người khác hái mất rồi.
Trong lòng mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc là một cô gái thế nào mới có thể khiến Ôn Như Quy động phàm tâm?
Rất nhanh nhà họ Tiêu cũng biết chuyện Ôn Như Quy có bạn gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-265-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-lam.html.]
Bữa cơm đêm hôm đó, bầu không khí có vẻ nặng nề hơn ngày thường không ít.
Tiêu Bác Thiệm: May mà khi ấy chưa hỏi thử, nếu không bây giờ không còn mặt mũi nào gặp Ôn Như Quy nữa.
Chung Thư Lan: May mà khi ấy Ôn Như Quy hiểu lầm, nếu không sau này không biết phải đối mặt với cậu ấy thế nào.
Tiêu Uẩn Thi: May mà chưa nói gì cả, nếu không cô ta đã trở thành người phụ nữ phá hoại tình cảm của người khác rồi.
Tiêu Bác Thiệm và Chung Thư Lan liếc nhau, quay đầu lo lắng nhìn con gái.
Tiêu Uẩn Thi mới bị ốm một trận, cả người càng gầy gò hơn, nhưng nhìn qua tinh thần không tệ lắm.
Thấy ánh mắt cha mẹ lo láng nhìn mình, cô ta buông đũa xuống, nói: “Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”
Trong lòng Chung Thư Lan bồn chồn: “Haiz, con nói đi.”
Tiêu Uẩn Thi: “Mẹ, tạm thời con không muốn đi xem mắt...”
Chung Thư Lan cho rằng cô ta vẫn chưa quên được Ôn Như Quy, trái tim đau đớn như bị kim châm: “Uẩn Thi, sống trên đời này đôi khi phải học được cách nghĩ thoáng hơn...”
Tiêu Uẩn Thi không nhịn được, bật cười: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Tạm thời con không muốn đi xem mắt, chỉ vì con có dự định khác thôi. Con muốn đến trường học tập.”
Cô ta bị bắt xuống chuồng bò khi mới mười tuổi, cho nên việc học cũng bị gián đoạn. Tuy rằng trong mười năm đó, mẹ và ông ngoại cô ta có lén lút dạy cô ta biết chữ, nhưng rất tản mạn, không được hệ thống.
Bây giờ nếu cô ta muốn dựa vào bản lĩnh của mình ra ngoài tìm việc cũng không tìm được, cô ta không muốn sống tầm thường vô vi như vậy cả đời.
Cô ta muốn trở thành nhân tài hữu dụng cho đất nước giống như cha mình, cho dù không được như ông, cô ta cũng không muốn kết hôn sinh con sớm, không muốn cả đời quanh quẩn trong công việc nhà.
Nghe thấy thế Chung Thư Lan ngơ ngẩn: “Điều con muốn nói chính là điều này?”
Tiêu Uẩn Thi gật đầu: “Vâng, suy nghĩ này đã sinh ra trong lòng con lâu rồi, nhất là gần đây sau khi bị bệnh, con càng cảm thấy mình không thể tiếp tục sống uổng phí như vậy nữa!”
Tiêu Bác Thiệm kích động đến mức đôi mắt đỏ bừng: “Tốt tốt, suy nghĩ này của con vô cùng tốt, cha ủng hộ con.”
Trong đôi mắt long lanh của Tiêu Uẩn Thi ánh lên niềm vui và hy vọng: “Cảm ơn cha, con biết ngay cha sẽ ủng hộ con mà!”
Lần này bị bệnh nặng một trận, khiến cô ta nhận ra được thiếu sót của bản thân, cho dù Ôn Như Quy vừa ý cô ta, thì khoảng cách giữa hai người cũng rất lớn.
Bọn họ không chỉ có thân thế không xứng đôi, còn có học thức và chủ đề câu chuyện cũng không xứng đôi, ở trước mặt anh, cô ta sẽ càng ngày càng tự ti.
Cho nên cô ta muốn đến trường học tập, muốn trở thành nhân tài hữu dụng cho đất nước, trở thành lực lượng kiên trung cho xã hội.
Đương nhiên không phải cô ta muốn tiến tới vì Ôn Như Quy, mà là vì chính mình.
Ôn Như Quy rất tốt, nhưng cho dù anh có tốt đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần anh không thích mình, thì dù anh có tốt cũng không liên quan gì đến cô ta.
Thấy đôi mắt sáng long lanh của con gái, hốc mắt Chung Thư Lan nóng lên, gật đầu mạnh: “Được, chúng ta không đi xem mắt nữa, mẹ cũng ủng hộ con!”
Tiêu Uẩn Thi cầm đũa lên, gắp cho mẹ mình một miếng thịt: “Cảm ơn mẹ!”
Tiêu Bác Thiệm nhíu mày lại: “Sao chỉ gắp cho mình mẹ con thế?”
“Có có có, lập tức gắp ngay, mẹ, mẹ xem kia, cha đã một đống tuổi rồi còn ghen tị.”
“Từ khi còn trẻ cha con đã thích ghen...”
“Đừng nói lung tung trước mặt trẻ con...”
Bầu không khí nặng nề tan thành hư vô, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười đùa quanh quẩn.
Dưới ánh đèn, ba người một nhà vô cùng ấm áp.