Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 261: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:34:25
Lượt xem: 152
Phương Tĩnh Viện không quay về làm việc, mà về nhà, vốn dĩ cô ta định xin cha mẹ giúp đỡ.
Nhưng sau đó ngẫm lại, cha mẹ cô ta gần đây hình như có không ít chuyện phiền lòng ở đơn vị, cho nên sau đó cô ta đã nhờ anh trai Phương Văn Viễn của mình giúp.
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục bị đồn công an bắt giam, cả người Phương Văn Viễn ngơ ngẩn, vô thức muốn nói đồng ý.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị anh ta nuốt ngược vào trong.
Nếu vừa nghe thấy Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, anh ta đã vội vàng chạy đi tìm người giúp đỡ, mọi người có thể sẽ cho rằng anh ta rất quan tâm đến Đồng Tuyết Lục hay không?
Nếu như sau này Đồng Tuyết Lục biết chuyện, cô ấy có đắc ý hay không?
Nghĩ vậy cho nên, Phương Văn Viễn đổi chữ “Được” kia thành: “Chờ thêm hai ngày nữa đi, nếu hai ngày nữa chuyện này còn chưa có tiến triển, anh sẽ nhờ bạn mình giúp đỡ khơi thông quan hệ.”
Phương Tĩnh Viện không ngờ anh ta suy xét nửa ngày, vậy mà lại nói ra một câu như vậy.
Lửa giận trong lòng Phương Tĩnh Viện lập tức dâng lên, cô ta chỉ vào Phương Văn Viễn mắng: “Anh suốt ngày như thế này, chẳng trách Đồng Tuyết Lục lại coi anh như cứt chó, cả đời không lấy được vợ cũng đáng đời.”
Phương Văn Viễn: “...”
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa ở lại nhà Đồng Tuyết Lục ăn xong cơm chiều mới ra về.
Mấy ngày tiếp theo bọn họ đều không có hành động gì, dường như đồn công an cũng không có bất kỳ tiến triển nào khác.
Lúc này Đàm Tiểu Yến và Lưu Đông Xương đã sắp không chịu nổi rồi!
Vân Chi
Nhà giam vừa lạnh vừa ẩm ướt, mỗi ngày đều ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, thật sự quá dày vò!
Hơn nữa bây giờ đã qua mùa thu, vừa đến tối, trong phòng giam đã lạnh như trong hầm băng vậy, một cái chăn bông để đắp lên người cũng không có, khiến tối nào bọn họ cũng lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.
So sánh với hai người bọn họ, tình hình của thím Lâm và Quách Vệ Bình lại khá hơn nhiều.
Được ăn no hơn hai người kia, chăn của bọn họ cũng dày, ấm hơn hai người kia.
Quá không công bằng!
Ban đầu Đàm Tiểu Yến còn muốn cướp chăn bông của thím Lâm, sau đó bị công an viên răn dạy một trận, mói không dám làm như vậy.
Càng ngày Đàm Tiểu Yến càng bực bội hơn, càng ngày Lưu Đông Xương càng trầm mặc hơn. Trong lòng không nhịn nổi đã bắt đầu hối hận.
Nếu biết trước sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ, anh ta sẽ không dùng biện pháp này.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Qua thêm hai ngày nữa, cuối cùng Tào Đại Cương mới nỡ ra viện.
Trước đây anh ta dùng lý do bị trúng độc, vẫn luôn ăn vạ ở bệnh viện không đi, ngày nào cũng cơm ngon rượu say, vô cùng thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-261-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-mot.html.]
Cuối cùng công an thấy anh ta đã khôi phục hoàn toàn, ra lệnh bắt anh ta ra viện, lúc này anh ta mới hùng hùng hổ hổ làm thủ tục xuất viện về nhà.
Vừa ra viện, đêm hôm đó anh ta đã không nhịn được chạy tới nhà bạn gái mình.
Nhưng anh ta vừa ra ngoài chưa đến mười phút, trên đầu đã bị người ta chụp một cái bao tải, sau đó bị người ta chân đ.ấ.m tay đá liên tiếp vào bụng.
Anh ta ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mức rên ư ử.
Một người đàn ông kéo áo xách anh ta đứng dậy, lại tiếp tục đ.ấ.m từng quyền vào mặt anh ta.
Rất nhanh anh ta đã nếm đượng hương vị m.á.u tươi trong miệng mình: “Cứu mạng, cứu mạng... A a... Đừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa!”
Một giọng nói có chút cổ quái vang lên sau lưng anh ta: “Chuyện trúng độc có phải do mày với Lưu Đông Xương đã thông đồng từ trước hay không?”
Nghe thấy thế Tào Đại Cương sửng sốt, sau đó cắn rắng không nói lời nào.
Thấy anh ta như vậy, nắm đ.ấ.m lại nện “Bùm bụp” vào mặt anh ta!
Mũi anh ta đổ m.á.u giống như bị người ta đánh gãy, đau đến mức nước mắt anh ta chảy ròng ròng.
“Tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
Vì không muốn bị đánh nữa, anh ta nhanh chóng khai ra hết tất cả những chuyện mà mình biết.
Giọng nói kia lại vang lên: “Ngày mai, mày lập tức đến đồn công an tự thú, sau đó cử báo Lưu Đông Xương! Đừng giở trò gì với tao, tao có thể đánh mày một lần, cũng có thể đánh mày lần thứ hai!”
Vừa rồi vốn dĩ Tào Đại Cương thật sự định chơi xấu, nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy, anh ta lập tức sợ hãi.
Anh ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, cho dù anh ta báo án cũng vô dụng.
“Còn nữa, cho dù mày không quan tâm đến bản thân, cũng phải quan tâm đến người nhà chứ? Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn đến đồn công an tự thú, nếu không...”
“Tôi đi, tôi đi!”
Nghe thấy lời này, người kia mới buông Tào Đại Cương ra.
Sau khi đi khỏi ngõ nhỏ một đoạn xa.
Phác Kiến Nghĩa mới nhìn Ôn Như Quy chậc chậc hai tiếng: “Như Quy này, không ngờ cậu cũng có một mặt cuồng dã như vậy đấy.”
“...”
Ôn Như Quy sửng sốt, sau đó nhớ tới giấc mộng trước đây của mình.
Chẳng lẽ, bản chất bên trong con người anh thật sự là kẻ cuồng dã sao?