Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 260: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:33:21
Lượt xem: 208
Ra khỏi nhà giam, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Phác Kiến Nghĩa đang đứng chờ ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy cô, đối phương đã bĩu môi, nói: “Đồng chí Đồng, đúng là lần nào cô cũng khiến cho tôi phải khiếp sợ không thôi!”
Nể tình anh ta vừa mới bảo đảm cho mình, Đồng Tuyết Lục quyết định không đốp chát lại anh ta: “Lần này cảm ơn anh, đúng rồi, thím Lâm và Quách Vệ Bình trong nhà giam, có thể phiền anh giúp đỡ chiếu cố một chút được không?”
Hai người bọn họ đều là người vô tội bị liên lụy, nhưng muốn bảo đảm cho cả hai bọn họ ra ngoài là chuyện không thể nào, có điều nhờ Phác Kiến Nghĩa giúp đỡ chiếu cố một chút chắc hẳn không thành vấn đề.
Phác Kiến Nghĩa cũng cảm thấy không phải vấn đề lớn, lập tức gật đầu đồng ý.
Ra khỏi đồn công an, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục đang đỗ trước cửa.
Cô nhướng mày: “Xe của anh à?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không phải, mượn của căn cứ.”
Nói xong anh nhanh chân bước đến, mở cửa ghế phụ ra giúp cô.
Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục mới phát hiện ra chiếc xe jeep này thuộc dòng 212 do nước mình lắp ráp, không có đai an toàn. Trong lòng cô có chút tiếc nuối, nếu không có thể nhờ Ôn Như Quy gài dây an toàn giúp mình rồi.
Ôn Như Quy lên xe từ phía bên kia, vừa đóng cửa xe lại đã nghe thấy tiếng Đồng Tuyết Lục nói: “Cảm ơn anh, Như Quy.”
Giống như gió xuân lướt qua khuôn mặt, giống như lông chim gãi vào đầu quả tim.
Nghe thấy hai tiếng “Như Quy”, cả người Ôn Như Quy lập tức ngơ ngẩn, sau đó hai tai chậm rãi đỏ lên.
Thấy hai tai anh đỏ lên, trong lòng Đồng Tuyết Lục không khỏi buồn cười.
Người đàn ông này quá ngây thơ nhỉ? Chỉ gọi tên anh thôi cũng xấu hổ rồi.
Nếu như cô gọi anh là, cục cưng, bảo bối, không biết mặt anh còn đỏ thế nào nữa?
Nghĩ đến điều này chính cô cũng có chút chờ mong.
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, nói: “Đừng khách sáo, đây là chuyện anh nên làm.”
Nếu sắp trở thành bạn trai cô, bạn gái tương lai xảy ra chuyện, anh có thể không tới sao?
Đồng Tuyết Lục cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: “Anh xin nghỉ ra ngoài như vậy, có chậm trễ công việc của anh không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không đâu, anh có chừng mực.”
Nói xong anh dẫm xuống chân ga, lái x era ngoài.
Đồng Tuyết Lục không bảo anh chở mình về nhà vội, mà đến cung tiêu xã và trạm bán đồ ăn trước, sau đó mới về.
Về đến nhà, cô nhanh chân qua nói với nhà họ Ngụy một tiếng.
Nhìn thấy cô quay về, vẻ mặt Thẩm Uyển Dung vô cùng khiếp sợ.
Khi biết cô được bạn mình đảm bảo, đôi mắt bà dừng trên chiếc xe jeep đang đỗ ngoài cửa nhà cách vách.
“Cháu quay về là tốt rồi, ông nội Châu Châu đã ra ngoài nghĩ cách, bây giờ vẫn chưa về.”
Đồng Tuyết Lục chân thành cảm tạ: “Cảm ơn bà Thẩm! May mà có mọi người, nếu không cháu thật sự không có cách nào yên tâm được!”
Thẩm Uyển Dung xua tay: “Khách khí làm gì, Miên Miên và Tiểu Cửu đang ngủ bên trong, hay là cứ để bọn trẻ ngủ tiếp ở bên này đi?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng, cháu về còn có chút chuyện muốn thương lượng, xong việc cháu sẽ đến đón bọn trẻ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-260-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi.html.]
Nói xong, cô tạm biệt Thẩm Uyển Dung quay về nhà mình.
Khi Thẩm Uyển Dung đóng cửa, bà còn cố ý liếc mắt nhìn Ôn Như Quy một cái.
Đồng Tuyết Lục vào nhà, nấu cho mình và Ôn Như Quy mỗi người một bát mì.
Hai người còn chưa ăn xong, Phác Kiến Nghĩa đã tới.
Vốn dĩ Phác Kiến Nghĩa không đói bụng, nhưng ngửi thấy mùi thơm, đột nhiên cũng muốn ăn.
Vì thế Đồng Tuyết Lục lại nấu cho anh ta một bát.
Đợi anh ta ăn xong, lúc này ba người mới nói đến chuyện vụ án.
Đồng Tuyết Lục: “Trog chuyện này thật ra tôi có đối tượng tình nghi, chính là Lưu Đông Xương, giám đốc tiệm cơm, trước đây anh ta từng tỏ tình với tôi...”
Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng “Cạch” vang lên.
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại, thì nhìn thấy đôi đũa trong tay Ôn Như Quy, đang yên đang lành đã bị anh bẻ gãy.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
“Ha ha ha cười c.h.ế.t tôi mất thôi, Như Quy, cậu đừng kích động như vậy!” Phác Kiến Nghĩa lấy lại tinh thần, cười lăn lộn như chó.
Mặt Ôn Như Quy đỏ như tôm luộc: “Tôi không cẩn thận dùng hơi nhiều sức một chút.”
Vân Chi
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục cũng cười phun.
Thế này đâu phải dùng hơi nhiều sức một chút?
Đũa đã bị anh bẻ gãy cả rồi!
Cô nhịn cười, nói tiếp: “Lúc ấy tôi đã từ chối anh ta không lưu tình, chắc hẳn anh ta thẹn quá hóa giận, sau đó đã xác định quan hệ yêu đương với một nhân viên phục vụ khác trong tiệm cơm, trong chuyện này tôi còn nghi ngờ...”
Sau đó cô nói ra chuyện mình nghi ngờ Lưu Đông Xương cố ý thiết kế hãm hại Mạnh Thanh Thanh.
“Chuyện này quá trùng hợp, tôi cảm thấy con ch.ó kia có liên quan rất lớn với anh ta, sau đó tôi khuyên cô gái Mạnh Thanh Thanh kia, bảo cô ấy suy xét cẩn thận, sau khi suy nghĩ kỹ càng Mạnh Thanh Thanh dùng biện pháp thắt cổ tự sát để phản kháng, cuối cùng hai người bọn họ chia tay.”
“Khả năng vì chuyện này Lưu Đông Xương lại càng oán hận tôi, cho nên mới nghĩ cách đối phó tôi, cục diện ngày hôm nay, tôi cảm thấy là do anh ta thiết kế ra!”
Phác Kiến Nghĩa nhìn cô tán thưởng: “Đúng là không ngờ đó nha, năng lực phân tích của cô còn mạnh hơn cả đám đồng nghiệp làm việc với tôi, có hứng thú đến đồn cảnh sát làm việc không?”
Đồng Tuyết Lục còn chưa trả lời, Ôn Như Quy đã xen miệng vào, nói: “Có phải em cảm thấy kẻ bị ngộ độc kia là kẻ thông đồng với Lưu Đông Xương không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không sai, cho nên muốn phá án điểm mấu chốt nằm trên người tên Tào Đại Cương kia!”
Thời đại này không có camera giám sát, nếu không cũng không cần phức tạp như vậy.
Nếu Tào Đại Cương một mực chắc chắn anh ta trúng độc ở tiệm cơm, thì đến lúc đó cho dù không có chứng cứ chứng minh cô hạ độc, cô cũng sẽ bị liên lụy, chắc chắn không giữ nổi công việc này.
Đôi mắt đen nhánh của Ôn Như Quy nhìn thẳng vào cô: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho anh là được rồi, anh sẽ khiến anh ta tự mình nói ra chân tướng!”
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, trái tim Đồng Tuyết Lục khẽ rung động: “Em tin tưởng anh!”
Phác Kiến Nghĩa đang ở bên cạnh ăn mì: “...”
Này, anh ta vẫn đang ở đây đấy nhé, có thể tôn trọng người khác một chút không?