Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 259: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:32:57
Lượt xem: 178
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều chấn kính!
Ngay cả Phương Tĩnh Viện cũng chấn kinh, vốn dĩ cô ta định hỏi Đồng Tuyết Lục có bạn trai từ bao giờ, nhưng lời vừa lên đến bên miệng đã bị cô ta nuốt lại.
Đàm Tiểu Yến là người đầu tiên nhảy ra: “Cô đánh rắm, cô có bạn trai từ bao giờ? Trước đó rõ ràng cô nói là mình không có bạn trai!”
Đồng Tuyết Lục: “Trước đây đúng là không có, nhưng tuần trước không phải tôi xin nghỉ sao? Hôm đó tôi xin nghỉ để đi xem phim với bạn trai mình đấy, hơn nữa, chuyện kiểu này tôi còn có thể nói dối sao? Nếu tôi dám nói dối, đội trưởng Phác sẽ bắt tôi lại ngay!”
Mấy người công an nghe cô nói thế cũng cảm thấy có lý.
Hai người Lưu Đông Xương và Đàm Tiểu Yến nghe thấy lời này của cô, thì trong lòng vừa ghen ghét vừa lo lắng.
Bởi vì bên nào cũng cho rằng mình có lý, tất cả đều có hiềm nghi, cho nên bọn họ đều bị mang về đồn công an, tạm thời giam giữ.
Phương Tĩnh Viện thấy cô bị giải đi, lập tức nóng nảy: “Cô đừng sợ, tôi sẽ về nhà nhờ cha mẹ tôi nghĩ cách!”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Việc này không cần làm phiền cha mẹ cô, có điều thật ra tôi còn có chuyện muốn làm phiền cô một chút.”
“Chuyện gì? Cô nói đi.”
“Cô giúp tôi đến nhà họ Ngụy cách vách, nói với bà Thẩm Uyển Dung một tiếng, nói đêm nay khả năng tôi không có cách nào về được, nhờ bà ấy giúp đỡ chăm sóc mấy đứa em trai em gái tôi.”
Phương Tĩnh Viện gật đầu liên tục: “Được, tôi lập tức đi ngay!”
Đồng Tuyết Lục cảm kích nhìn cô ta nói: “Cảm ơn cô!”
Người ta nói trong hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng may bên cạnh cô vẫn còn có một đám người vừa đáng yêu vừa đáng tin cậy.
**
Sau khi Đồng Tuyết Lục bị áp giải đi, Phương Tĩnh Viện vội vàng đạp xe đến nhà họ Ngụy.
Sau khi Thẩm Uyển Dung biết chuyện Đồng Tuyết Lục bị đồn công an tạm thời giam giữ, trái tim đập thình thịch: “Cảm ơn cháu gái, cháu yên tâm, bà sẽ chăm sóc tốt cho đám trẻ.”
Đợi Phương Tĩnh Viện đi khỏi, Thẩm Uyển Dung vội vàng nói chuyện này cho Ngụy Quốc Chí chồng mình.
Vân Chi
Ngụy Quốc Chí suy nghĩ một chút sau đó cũng ra ngoài.
Đám người Đồng Tuyết Lục bị áp giải đến đồn công an, đều bị nhốt vào phòng tạm giam, nam nữ tách biệt.
Nhưng hai phòng giam đối diện với nhau, bởi vậy Đồng Tuyết Lục vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Lưu Đông Xương.
Sau khi đám người bị nhốt vào nhà tù, cả nửa ngày cũng không có ai đến đây.
Đôi mắt húp híp của Đàm Tiểu Yến âm thầm quan sát Đồng Tuyết Lục, cười nhạo một tiếng: “Không phải cô nói bạn tốt của bạn trai mình là đội trưởng đội cảnh sát hình sự à? Sao không thấy anh ta tới thăm cô?”
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nhắm mắt lại lười để ý.
Đàm Tiểu Yến thấy thế, càng khoe mẽ hơn: “Đúng là biết khoác lác thật đấy, nói cái gì... Bạn trai tôi là nhân viên nghiên cứu, bạn tốt của bạn trai tôi là đại đội trưởng, ông nội của bạn trai tôi là tư lệnh, ha ha ha, đúng là cười c.h.ế.t tôi mà, đám du côn lưu manh ở quê nhà tôi cũng không dám khoác lác như vậy!”
Lưu Đông Xương thấy trước đó Đồng Tuyết Lục ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, trong lòng vừa ghen ghét vừa lo lắng.
Lúc này thấy cô không dám phản bác một câu nào, cũng cho rằng cô đang khoác lác, trong lòng cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-259-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-chin.html.]
Anh ta biết ngay mà, người có vẻ ngoài và hoàn cảnh gia đình như Đồng Tuyết Lục, nhà cao cửa rộng sao có thể yêu đương với cô ta?
Đúng là biết tự thiếp vàng lên mặt mình thật đấy!
Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài phòng tạm giam.
Cửa phòng giam bị đẩy ra kêu “Kẽo kẹt” một tiếng.
Một người đàn ông chân dài vai rộng nhanh chóng bước vào, phía sau anh là hai vị công an viên.
Ánh mắt mọi người đều nhất trí dừng trên người anh.
Đặc biệt là Đàm Tiểu Yến, sau khi nhìn thấy mặt đối phương, hai mắt cô ta lập tức toát ra vô số bong bóng màu hồng phấn.
Người đàn ông ấy bước đến trước cửa phòng giam thì dừng chân lại.
Một vị công an viên lập tức bước tới: “Đồng chí Ôn, xin chờ một lát, tôi sẽ mở cửa ra ngay.”
Đồng chí Ôn?
Đồng Tuyết Lục vẫn luôn nhắm mắt nghe thấy lời này, lông mi khẽ run lên một cái, rồi mở mắt ra.
Đúng lúc ấy cánh cửa phòng giam rộng mở, Ôn Như Quy nhanh chóng bước vào trong.
Đối mặt với ánh mắt đen như mực của anh, trên mặt Đồng Tuyết Lục lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Anh đến rồi à!”
Ôn Như Quy nhìn cô: “Ừ, anh tới rồi.”
Mọi người: “...”
Một đồng chí công an nói: “Đồng chí Đồng, bây giờ cô có thể ra ngoài được rồi.”
Đàm Tiểu Yến trừng mắt kêu lên: “Vì sao cô ta có thể ra ngoài? Cô ta có thể ra ngoài, có phải chúng tôi cũng có thể ra ngoài rồi không?”
Những người khác nghe thấy lời này, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía công an viên kia.
Nam công an cười một tiếng: “Nếu như cô cũng có thể tìm được một nhân viên nghiên cứu cấp hai và một vị đại đội trưởng bảo đảm, đóng hai trăm tệ tiền bảo lãnh, cô cũng có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”
Đàm Tiểu Yến: “...”
Mọi người: “...”
Đồng Tuyết Lục đứng dậy, đi theo sau Ôn Như Quy cùng nhau ra khỏi nhà giam.
Đàm Tiểu Yến trơ mắt nhìn Đồng Tuyết Lục ra ngoài, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Đồng Tuyết Lục, cô quay lại đây cho tôi!”
Lưu Đông Xương ở phòng giam đối diện, cả người giống như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Đồng Tuyết Lục.
Hóa ra những lời cô ta nói đều là sự thật, cô ta thật sự có bạn trai có bối cảnh như vậy, chuyện mình đối phó với cô ta, có phải sai rồi hay không?
Nghĩ vậy cho nên, Lưu Đông Xương đứng ngồi không yên, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.