Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 254: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi tư

Cập nhật lúc: 2024-11-06 03:30:27
Lượt xem: 233

Ôn Như Quy hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt choáng váng của Chu Diễm, chân như mang gió nhanh chóng quay về ký túc xá.

Hiện giờ anh đã là người sắp có bạn gái rồi, phải viết thư hồi âm cho bạn gái, làm gì có thời gian rảnh rỗi nghe Chu Diễm tố khổ.

“Ầm!”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm.

Anh nghĩ tới Tiêu Uẩn Thi, có điều cho rằng từ nơi này về đến nhà thầy giáo mình cũng không xa, quãng đường chưa đến hai phút, cô đã về hơn mười phút chắc cũng đến nhà rồi.

Nghĩ vậy cho nên, Ôn Như Quy không tiếp tục để ý chuyện này nữa, mà lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư.

“Đồng chí Đồng, thấy chữ như thấy mặt. Nhận được hồi âm của em, anh thật sự rất vui. Anh ở trong căn cứ cũng không dùng đến phiếu vải, nên em không cần cảm thấy có gánh nặng. Lần trước gặp mặt, em nói muốn ở bên nhau thì phải hiểu rõ về đối phương, anh nhớ hình như anh chưa bao giờ giới thiệu về bản thân cho em biết, cho nên, hôm nay anh sẽ giới thiệu tỉ mỉ với em một phen.”

“Năm nay anh hai mươi lăm tuổi, cầm tinh con chó, cao 1m82. Bây giờ đang là nhân viên nghiên cứu cấp hai của nhà nước, tiền lương và tiền trợ cấp mỗi tháng có 278.50 tệ. Trong nhà không có anh chị em nào khác, nhưng có rất nhiều anh chị em họ.”

“Không biết đồng chí Đồng còn điều gì muốn biết hay không? Mon gem hồi âm nói với anh, anh biết gì sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời.”

Sau khi viết xong bản nháp, xác định không có bất kỳ sai lầm nào, sau đó Ôn Như Quy mới chép lại vào giấy viết thư chính thức.

Sau khi viết xong, anh kiểm tra lại ba lần, mới bỏ thư vào trong phong bì, dán kỹ lại.

Đáng tiếc bây giờ ngoài trời đang mưa, nếu không anh có thể đi đến bưu điện gửi thư rồi, đồng chí Đồng cũng nhận được hồi âm của anh sớm hơn một chút. Nghĩ đến điều này anh không nhịn được lại thở dài.

Anh lấy một miếng đậu phộng tô trong ngăn tủ ra, cắn một miếng, hương vị thơm ngọt nồng đậm, lập tức khiến tâm trạng tốt lên.

Chu Diễm ở cách vách mở lọ tương ớt ra, vốn định cho vào trộn với mì sợi, nhưng đầu óc bối rối lại đổ nhầm ớt cay vào trong cốc nước.

Một lát sau, ăn mì xong, anh ta mới cầm ca tráng men lên uống một ngụm, sau đó lập tức phun ra, thống khổ kêu một tiếng: “Cay quá...”

**

Bởi vì trời mưa, nên buổi tối có rất ít người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Thấy không còn người tới ăn cơm nữa, hôm nay tiệm cơm quốc doanh đóng cửa nghỉ sớm.

Lúc này ngoài trời vẫn đang mưa phùn, nhưng Đồng Tuyết Lục không muốn chờ mưa tạnh, cô cúi đầu đội mưa về nhà.

Cả ngày hôm nay cô chưa lần nào nói chuyện cẩn thận với Mạnh Thanh Thanh.

Thấy dáng vẻ do dự của Mạnh Thanh Thanh, cô cũng không để ý.

Vừa về đến nhà, Đồng Tuyết Lục đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong sân truyền đến.

“Ai da, Tiểu Lục mày bình tĩnh một chút, mày đừng mổ tao nữa, để tao dựng cho mày cái lều, nếu không mày sẽ bị mưa xối ướt hết đấy!”

Vân Chi

“Ha ha ha!”

“Tiểu Lục mày còn như vậy, tao sẽ không khách khí đâu! Sau này sẽ làm thịt mày hầm canh ăn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-254-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-tu.html.]

“Ha ha ha!”

Niên đại này động vật đều thành tinh rồi à?

Lúc này Tiểu Lục đang mổ Đồng Gia Tín chạy nhảy vòng quanh, Đồng Tuyết Lục vào nhà nhìn thấy cảnh tượng ấy suýt chút nữa đã phì cười.

Thấy Đồng Tuyết Lục về, Đồng Gia Tín lập tức hoảng sợ: “Chị, sao chị đã về rồi? Vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, em sẽ không thịt Tiểu Lục đâu!”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Chị biết, bởi vì không được chị gật đầu, cho em mười lá gan em cũng không dám làm như vậy, làm cho nhanh đi, rồi mau mau vào nhà, cẩn thận dính mưa cảm lạnh!”

Nghe thấy thế, lúc này Đồng Gia Tín mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bây giờ người cậu ta sợ nhất chính là chị gái mình, thi thoảng lại không cho cậu ta ăn thịt, chuyện này còn khó chịu hơn cả muốn mạng cậu ta.

Vào trong phòng, Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy ba con ch.ó nhỏ khập khiễng đi tới.

Bánh Trung Thu đi đầu tiên, Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu theo sau, một chó hai người đều què tập thể.

Đám nhóc này...

Bánh trung thu chạy tới dụi đầu vào mu bàn chân cô, kêu ư ử cầu vuốt ve cầu an ủi.

Đồng Miên Miên cũng chạy tới ôm chân cô, ánh mắt long lanh nhìn Đồng Tuyết Lục: “Chị, Miên Miên đau chân, muốn chị thơm một cái!”

Tiểu Cửu hàm súc hơn một chút, nhưng cũng dùng đôi mắt khát vọng nhìn Đồng Tuyết Lục, gật đầu thật mạnh.

Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: Đúng là cả nhà toàn ảnh hậu!

Cô thơm ba cục cưng đáng yêu mỗi đứa một cái, sau đó ba đứa mới không tiếp tục đóng giả người què nữa.

**

Sau trận mưa thu trời bắt đầu trở lạnh.

Hôm sau khi thức đậy, thời tiết đã lạnh hơn nhiều, hương vị mùa đông ập đến.

Sau khi dậy, Đồng Tuyết Lục lập tức thay quần áo dầy cho Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu, bởi vì Tiểu Cửu không có quần áo nên cậu bé đành phải mặc đồ của Đồng Miên Miên.

Vốn dĩ vẻ ngoài của Tiểu Cửu rất đẹp, bây giờ mặc quần áo bé gái vào, lập tức biến thành cô bé xinh xắn.

Đồng Gia Tín nhìn thấy Tiểu Cửu mặc áo hoa bông thêu hoa, lập tức ôm bụng cười nghiêng ngả: “Ha ha ha ha, em gái Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, em biến thành con gái rồi!”

Tiểu Cửu xấu hổ mặt đỏ bừng lên, cúi đầu không nói gì.

Đồng Tuyết Lục trừng mắt lườm Đồng Gia Tín một cái.

Đồng Gia Tín hoảng sợ, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm sặc, vội vàng ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.

 

Loading...