Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 253: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:29:04
Lượt xem: 119
Tiêu Uẩn Thi nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, cả người khẽ run rẩy một cái.
Cô ta xoay người lại, nụ cười có chút cứng đờ, nói: “Trong nhà làm một ít tương ớt, mẹ tôi bảo mang cho anh và đồng chí Chu một lọ, bởi vì không nhiều lắm, nên xin lỗi chỉ có thể cho hai người một lọ thôi.”
Vốn dĩ là chỉ tặng cho một mình Ôn Như Quy, nhưng lúc này cô ta không dám nói như vậy.
Vân Chi
Ôn Như Quy: “Cảm ơn cô, đồng chí Tiêu.”
Nói xong, anh nhanh chân vào phòng, khép quyển sổ trên bàn lại.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Tiêu Uẩn Thi xấu hổ không chịu nổi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên tự tiện vào phòng, có điều đồng chí Ôn yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả!”
Ôn Như Quy xoay người lại, sắc mặt hờ hững: “Cảm ơn cô.”
Tiêu Uẩn Thi cảm thấy rốt cuộc mình không thể ở đây nổi nữa, mặt cô ta xấu hổ đỏ bừng lên: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong không đợi Ôn Như Quy trả lời, cô ta đã lập tức xông ra ngoài.
Chạy một khoảng rất xa, cô ta mới dừng lại.
Tiêu Uẩn Thi quay đầu nhìn về phía ký túc xá, trong hành lang rỗng tuếch, không có một người nào.
Đôi mắt cô ta cay cay, giống như bị người ta đ.ấ.m một quả, vừa đau vừa nhức khiến cô ta muốn rơi lệ.
Hóa ra trong lòng anh đã có người ái mộ!
Hơn nữa người con gái ấy còn xinh đẹp như vậy, tuy rằng chưa nhìn thấy người thật, nhưng cô ta vẫn có thể tưởng tượng ra bọn họ xứng đôi đến mức nào.
Cô ta cắn chặt môi, cổ họng khô khốc.
Bầu trời âm u, mây đen giăng đầy.
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên trên không trung, ngay sau đó một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiếng nổ vang dội đinh tai nhức óc trên bầu trời.
Tiêu Uẩn Thi hoảng sợ, hai chân đột nhiên lảo đảo, cả người ngã ngồi trên mặt đất, cơn đau đớn truyền đến từ mắt cá chân.
Cô ta giãy giụa vài cái, vẫn không thể đứng dậy, đột nhiên cảm giác ấm ức dâng lên đầy trong lòng, cô ta ôm lấy hai chân mình bắt đầu khóc thút thít.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Quy, sau lưng anh là một cánh rừng trúc xanh ngắt, làm nổi bật lên phong tư trác tuyệt của anh.
Trên đường trở về, anh tri kỷ chiếu cố người nhà cô ta, vô cùng cẩn thận săn sóc.
Người đàn ông độc nhất vô nhị như vậy, là hấp dẫn trí mạng đối với cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-253-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-ba.html.]
Đương nhiên cô ta biết nhà hai người môn không đăng hộ không đối, nhưng cô ta vẫn ôm hy vọng xa vời.
Vừa rồi hy vọng xa vời ấy đã bị đánh tan, khiến cô ta cảm thấy bản thân vô cùng buồn cười.
Từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người, vừa lạnh vừa đau, nhưng cô ta lại không cảm nhận được gì, giống như mất hết tri giác.
Đúng lúc ấy, có tiếng gọi ầm ĩ cách đó không xa truyền đến: “Uẩn Thi, con ở đâu?”
Tiêu Uẩn Thi ngẩng đầu lên, nước mắt hòa với nước mưa cùng nhau rơi xuống, không phân rõ rốt cuộc là nước mắt, hay là nước mưa nữa: “Mẹ, con ở đây.”
Chung Thư Lan cầm ô chạy tới, nhìn thấy con gái ngồi dưới đất, sắc mặt lập tức thay đổi: “Uẩn Thi, con làm sao vậy? Sao lại ngồi ở chỗ này?”
Tiêu Uẩn Thi: “Mẹ, con bị ngã một cái, chân bị chệch khớp rồi.”
Nghe thấy chỉ bị trật chân, trong lòng Chung Thư Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Con đó, đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy?”
Tiêu Uẩn Thi vịn tay mẹ mình đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây thế?”
Chung Thư Lan đau lòng nói: “Mẹ thấy con ra ngoài lâu như vậy mãi vẫn chưa về, ngoài trời lại mưa to, mẹ sợ con không về được nên mới ra ngoài tìm con, may mà mẹ tới, nếu không, không biết con còn phải dầm mưa bao lâu nữa!”
Tiêu Uẩn Thi khẽ mấp máy khóe môi, nói: “Vẫn là mẹ đối xử với con tốt nhất!”
Chung Thư Lan mẫn cảm nhận ra con gái không thích hợp: “Con đi...”
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tiêu Uẩn Thi cắt ngang: “Mẹ, con hơi lạnh, chúng ta về nhà nhanh một chút đi.”
Nghe thấy con gái kêu lạnh, Chung Thư Lan sợ cô ta bị cảm, lập tức không hỏi han nữa, đỡ lấy con gái nhanh chân hơn một chút.
Về đến nhà, Tiêu Uẩn Thi lập tức đi tắm nước ấm, nhưng đêm hôm đó vẫn sốt cao.
**
Tiêu Uẩn Thi đi rồi, Ôn Như Quy đem tương ớt đưa cho Chu Diễm cách vách.
Dù sao anh cũng đã có hai lọ tương ớt tình yêu rồi, lọ này cho Chu Diễm đi.
Từ khi Chu Diễm “Bị chia tay”, ngày nào cũng mất ngủ, râu cũng không cạo, cả người lôi thôi tiều tụy đến mức già đi vài tuổi.
Nhìn thấy Ôn Như Quy đem tương ớt đến cho mình, anh ta lập tức cảm động không chịu nổi: “Ở lâu mới biết lòng người, bây giờ tôi mới biết Ôn Như Quy cậu đối xử với tôi tốt nhất! Hu hu, Như Quy, bây giờ tôi cũng trở thành cẩu độc thân giống cậu rồi...”
Ôn Như Quy lập tức gỡ bàn tay đang đặt trên vai anh xuống: “Cậu cứ từ từ khóc, tôi phải về sửa sang lại chút đồ.”
Chu Diễm: “...”
Anh em tốt kiểu gì vậy? Lúc này chẳng lẽ không phải nên an ủi mình, nghe mình tố khổ một chút sao?