Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 252: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:54:21
Lượt xem: 134
Bánh Trung Thu xông lên, nằm bò Đồng Tuyết Lục trên chân làm nũng, không ngờ lại bị Đồng Miên Miên không cẩn thận dẫm một cái.
Bánh Trung Thu đau đớn gào lên một tiếng.
Đồng Tuyết Lục vội vàng ngồi xổm xuống xem thử.
Nhóc con ấm ức không chịu nổi dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ gầm gừ.
Vốn dĩ cô cho rằng Đồng Miên Miên còn nhỏ như vậy, không cẩn thận dẫm vào một cái, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, ai ngờ Bánh Trung Thu lại bị què.
Vân Chi
Đúng, chính là què!
Nó bước đi khập khiễng, thi thoảng trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ, nhìn qua lại càng đáng thương hơn.
Đồng Tuyết Lục không ngờ nó lại bị thương nghiêm trọng như vậy, niên đại này không có bệnh viện cho thú cưng, nếu Bánh Trung Thu bị thương gân cốt, cô cũng không biết mang nó đến đâu khám bệnh mới tốt.
Đồng Miên Miên biết bản thân lại phạm phải sai lầm, khổ sở đến mức cơm chiều cũng ăn ít hơn nửa chén, vẫn luôn ôm Bánh Trung Thu nói xin lỗi.
Để trấn an Bánh Trung Thu, Đồng Tuyết Lục còn cố ý làm chút thức ăn riêng cho chó để nó làm đồ ăn vặt.
Bánh Trung Thu lập tức thành đối tượng bảo hộ trọng điểm của nhà họ Đồng.
Đến tối khi sắp lên giường đi ngủ, Bánh Trung Thu lại chạy vào nhà, hình như cũng muốn ngủ trong phòng.
Bình thường Đồng Tuyết Lục không cho nó vào trong phòng ngủ, tuy rằng cô thích động vật, nhưng lại rất sợ lông chó sẽ rơi khắp nhà.
Nhưng hôm nay Bánh Trung Thu là chó bệnh, nể tình nó đáng thương như vậy, cô cảm thấy để nó ở lại một tối trong phòng cũng không phải là không được.
Khi cô đang chuẩn bị dọn ổ chó của nó vào phòng, đột nhiên cô phát hiện ra có chuyện gì đó không thích hợp.
Cô nhìn chằm chằm vào Bánh Trung Thu đang xoay vòng vòng dưới chân giường, đầu đầy vạch đen: “Bánh Trung Thu, vừa rồi rõ ràng là mày què chân trái, vì sao bây giờ lại biến thành đùi phải rồi?”
Cô cảm thấy khi mình vừa nói ra lời này, Bánh Trung Thu đang xoay tròn cả người hình như hơi dừng lại một chút, sau đó không xoay vòng vòng nữa.
Bánh Trung Thu gào lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, mắt long lanh nhìn cô, hình như nó cũng biết mình giả vờ què bị cô chủ phát hiện rồi.
Đồng Tuyết Lục thật sự tức đến mức phải bật cười: Chẳng lẽ con ch.ó này bị ảnh đế ảnh hậu nào nhập vào người à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-252-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-hai.html.]
**
Lần trước sau khi bị Ôn Như Quy “Từ chối khéo léo”. Trong lòng Chung Thư Lan vẫn luôn rất áp lực.
Không phải vì bà ta một hai phải muốn Ôn Như Quy làm con rể mình, mà là không biết nên mở miệng nói thế nào với con gái.
Giống như bây giờ, con gái đang làm tương ớt, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào nói là phải tặng một lọ cho Ôn Như Quy.
Vài lần bà ta định nói không cần, nhưng lời đã đến bên miệng lại không có cách nào nói ra được.
Rất lâu rồi bà ta chưa thấy con gái mình cười vui vẻ như vậy.
Từ năm mười tuổi con gái đã bắt đầu đi theo bọn họ chịu khổ trong chuồng bò, mấy năm đó ăn không đủ no, ngủ không được ngon, làm việc bẩn nhất mệt nhất. Bà ta luôn cảm thấy vô cùng áy náy với con gái.
Nếu có thể, bà nguyện ý dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho cô.
Sau khi làm tương ớt xong, trên mặt Tiêu Uẩn Thi mang theo nụ cười, nói: “Mẹ, con mang tương ớt qua cho đám người viện trưởng nhé.”
Chung Thư Lan biết, mang tặng cho viện trưởng chẳng qua chỉ là nhân tiện, tặng cho Ôn Như Quy mới là quan trọng nhất.
Nhưng bà ta không có cách nào nói cô đừng đi được.
Nhìn con gái ra khỏi phòng, bà ta ngã ngồi xuống ghế sô pha, không biết phải làm gì bây giờ mới tốt.
Tiêu Uẩn Thi mang tặng tương ớt cho viện trưởng và vài vị lãnh đạo trước, cuối cùng mới qua chỗ Ôn Như Quy.
Cô ta vào trong ký túc xá, phòng ký túc xá của Ôn Như Quy lúc này đang mở cửa, nhưng lại không có ai trong phòng.
Cô ta đứng ngoài cửa gọi hai tiếng, vẫn không thấy ai trả lời.
Cô ta vào phòng định đặt tương ớt xuống bàn làm việc rồi về ngay, nhưng khi đi đến trước mặt bàn, cô nhìn thấy một quyển sổ đang mở ra ở trên đó, trong quyển sổ ấy vẽ một cô gái.
Bức vẽ sinh động như thật, tuy rằng cô ta chưa từng gặp cô gái trong bức họa, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, người thật xinh đẹp đến mức nào.
Cô ta nhìn chằm chằm vào quyển vở, trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng nắm chặt lại.
Có chút đau đớn, có chút vô thố.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau lưng.
“Đồng chí Tiêu, sao cô lại ở chỗ này?”