Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 246: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:44:52
Lượt xem: 92
Chu Diễm nằm trên giường lăn qua lộn lại, giống như bánh rán.
Lúc thì nghĩ xem rốt cuộc khi nào mới có thể xin nghỉ quay về, khi thì nghĩ làm thế nào mới có thể lặng yên không tiếng động g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng Khải Dân.
Có lúc lại cảm thấy mình quá thảm, vất vả lắm mới kiếm được một cô bạn gái, lại bị Hoàng Khải Dân phá đám.
Hu hu hu, từ hôm nay trở đi, mình lại trở thành người không có bạn gái giống Ôn Như Quy rồi...
Ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ hắt vào, phủ kín sàn nhà, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Ôn Như Quy nằm trên giường, cũng không buồn ngủ chút nào.
Vì viết thư cho bạn gái mình, nên bạn gái Chu Diễm mới muốn chia tay với anh ta.
Vân Chi
Mình cũng viết thư cho đồng chí Đồng, còn yêu cầu đối phương “Phải hồi âm nói cho mình biết!”
Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy lời này viết không hay lắm, sao mình lại có thể yêu cầu cô ấy phải hồi âm nhỉ?
Làm vậy có vẻ giống như mình đang cưỡng ép cô ấy vậy!
Lỡ như cô ấy tức giận thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như sau này cô ấy không để ý tới mình nữa thì phải làm sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình không xong rồi.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Chu Diễm mang đôi mắt gấu trúc ra mở cửa.
Vừa ra ngoài, đã trông thấy Ôn Như Quy cũng mang đôi mắt gấu trúc giống mình.
Anh ta hoảng sợ: “Như Quy, mắt cậu làm sao vậy? Vì phiền não chuyện bạn gái tôi mới không ngủ được, cậu không có bạn gái, chẳng lẽ cũng trắng đêm chưa ngủ à?”
Ôn Như Quy không hé răng, khóa cửa trực tiếp chạy lấy người.
Chu Diễm đóng cửa nhanh chân đuổi theo: “Như Quy, bây giờ xem như tôi đã hiểu rồi, có những người bề ngoài tỏ ra tốt với mình, nhưng thật ra trong lòng lại rắp tâm hại người! Lần này xem như tôi thiệt thòi lớn, sau này cậu nhớ cho kỹ đừng đi vào vết xe đổ của tôi đấy.”
Ôn Như Quy vẫn không nói câu nào như cũ, nhưng trong lòng yên lặng ghi tội Hoàng Khải Dân.
Hai người bước vào nhà ăn.
“Chu Diễm, Như Quy, hai người không cần mua đâu, tôi đã mua bữa sáng giúp hai người rồi!”
Hoàng Khải Dân đã chờ bọn họ trong nhà ăn từ lâu, còn mua bữa sáng để làm lành nữa.
Nhìn thấy Hoàng Khải Dân, hai mắt Chu Diễm trợn trừng, đỏ lên: “Hoàng Cẩu Đản, cậu còn mặt mũi tới tìm tôi à?”
Ôn Như Quy: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-246-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi-sau.html.]
Hoàng Khải Dân: “……”
Người xung quanh nghe thấy lời này, lập tức cười ha ha.
Cẩu Đản là biệt danh hồi nhỏ của Hoàng Khải Dân, tuy rằng người quen đều biết, nhưng cái tên khó nghe như vậy, bình thường mọi người sẽ không nhắc tới.
Mặt Hoàng Khải Dân đỏ lên: “Chu Diễm, cậu bình tĩnh lại một chút cho tôi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
Chu Diễm: “Chúng ta còn chuyện gì để nói với nhau sao? Chính vì cậu hại tôi không có bạn gái, căn cứ chúng ta nhiều người đàn ông độc thân như vậy rồi, bây giờ lại có thêm một người nữa, lương tâm cậu không cắn rứt sao?”
Hoàng Khải Dân: “Vậy rốt cuộc cậu có muốn nghe lời tôi nói không? Bữa sáng đã mua rồi cậu còn muốn ăn hay không?”
Chu Diễm hừ một tiếng: “Bữa sáng phải ăn chứ, từ nay về sau cậu không cần nói với tôi bất cứ lý luận chó má gì về tình yêu nữa, tôi sẽ không tin thêm một chữ nào cả.”
Hoàng Khải Dân thật sự tức quá phì cười: “Cậu ngồi xuống đi, sau đó nói nội dung lá thư cậu viết cho tôi nghe xem nào.”
Lần trước chuyện mặt to như cái chậu là do anh ta chưa nói rõ ràng, nhưng lần này anh ta nói rất rõ rồi mà.
Vì chứng minh biện pháp của mình có tác dụng, hôm qua anh ta còn cố ý gọi điện thoại về cho bạn gái mình, nhờ cô ấy hỏi giúp ý kiến của các đồng nghiệp nữ trong nhà xưởng, khi nhận được thư của bạn trai rốt cuộc có vui hay không.
Bạn gái anh ta cho anh ta câu trả lời khẳng định, mọi người đều nói nếu nhận được lá thư bất ngờ như vậy sẽ rất vui, cho nên biện pháp của anh ta chắc chắn không sai.
Anh ta cảm thấy vấn đề chắc chắn nằm trên người Chu Diễm, dù sao nỗi oan này anh ta sẽ không gánh chịu.
Thật ra trong lòng Chu Diễm cũng rất mơ hồ, lại không tìm được người kể lể, nghĩ một chút cuối cùng anh ta vẫn nói ra lá thư mình viết thế nào một lần.
Nghe xong, Hoàng Khải Dân càng mơ hồ hơn: “Không đúng, thư cậu viết hoàn toàn không thành vấn đề, vì sao bạn gái cậu lại tức giận đến mức chia tay cậu được nhỉ?”
Chu Diễm oán hận cắn một miếng bánh bao: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Ôn Như Quy ở bên cạnh, trong lòng giống như có cục đá vẫn luôn đè nặng, nặng không chịu nổi.
Anh cũng cảm thấy lá thư Chu Diễm viết hoàn toàn không có vấn đề gì, bây giờ bạn gái anh ta lại muốn chia tay, nếu đồng chí Đồng cũng vì chuyện này mà giận anh, thì anh phải làm sao bây giờ?
Bánh bao trong tay không nuốt nổi nữa.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa ba người đều rất nặng nề.
Người xung quanh đi ngang qua, đều cố ý đi vòng ra xa một chút.
Đúng lúc ấy, một đồng chí trong căn cứ ôm một gói đồ trong tay bước đến: “Như Quy, vừa rồi người đưa thư đến, có đồ gửi cho cậu tôi tiện tay lấy luôn này.”
Đồ gửi cho anh?
Ôn Như Quy ngẩn người, đồng thời trong lòng không nhịn được bắt đầu kích động và mong đợi.
Có phải là đồng chí Đồng gửi cho anh không?