Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 240: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:29:39
Lượt xem: 169
Khi tàn tầm, vẫn là anh họ của Mạnh Thanh Thanh đến đây đón cô ta.
Thấy cô ta đi rồi, Đồng Tuyết Lục mới đến cung tiêu xã mua đậu phộng với bột mì, và đường trắng.
Sau khi về nhà, cô bỏ đầu phộng vào nồi chiên giòn, sau khi đậu phộng chín, thì dùng chày cán bột giã nát, sau đó cho thêm dầu, trứng gà và bột mì vào, quấy đều nhào thành cục bột.
Tiếp theo là cắt cục đột thành từng miếng nhỏ, nặn thành hình chiếc bánh, bên ngoài bôi thêm một lớp trứng gà. Làm xong xuôi cô mang sang nhà họ Ngụy cách vách nướng.
Trong sân nhà họ Ngụy có xây một cái bếp nước, muốn nướng bánh quy hay gì đó rất tiện lợi.
Cô dự định lúc nào mình rảnh rỗi, cũng phải xây cho mình một cái như thế trong sân.
Tranh thủ thời gian nướng Đậu Phộng Tô, cô về nhà làm tương ớt.
Ớt đỏ là do nhà họ Ngụy cách vách trồng được, thù lao chính là sau khi làm xong cho bọn họ một lọ.
Hôm nay trước khi đi làm cô đã rửa sạch ớt tươi đặt ngoài sân phơi nắng, lúc này đã khô cả rồi.
Cách làm tương ớt cũng không khó, chỉ cần băm nát ớt tươi, cho thêm tỏi, gừng đường, muối, sau đó cho thêm dầu mè, bỏ vào nồi nấu lên là được.
Cô làm tổng cộng sáu lọ tương ớt, nhà họ Ngụy hai lọ, Ôn Như Quy hai lọ, Phương Tĩnh Viện một lọ, một lọ còn lại để nhà mình dùng.
Tương ớt cay rát ngon miệng, cho dù dùng để nấu ăn hay trộn mì, chỉ cần cho thêm chút tương ớt là có thể trở thành món ăn vô cùng mỹ vị.
Đêm hôm đó cô làm mì trộn tương ớt cho mọi người ăn.
Người nhà họ Ngụy khen món Đậu Phộng Tô và tương ớt không dứt miệng.
Trong khu tập thể tổng cục hậu cần, nhà họ Phương.
Miệng Phương Tĩnh Viện đã bị Đồng Tuyết Lục dưỡng điêu rồi, bây giờ ăn đồ ăn trong nhà đều cảm thấy không có hương vị.
Mẹ Phương nhìn dáng vẻ lười nhác của cô ta, lo lắng nói: “Tĩnh Viện, sao con không ăn nữa, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: “Không phải, là do cảm thấy này đồ ăn không ăn được! Mẹ, mẹ đừng vội mắng con, nếu mẹ từng được ăn đồ ăn do Tuyết Lục nấu giống con, chắc chắn mẹ cũng nói mấy món này nuốt không trôi!”
“Tuyết Lục thật sự nấu quá ngon, cô ấy còn nói mai sẽ làm cho con một phần đậu phộng tô và tương ớt nữa, cô ấy thật sự quá tốt!”
Vân Chi
Mẹ Phương cảm thấy kỳ quái: “Quan hệ giữa hai đứa bắt đầu tốt như vậy từ khi nào thế? Trước kia mỗi lần lai đứa chạm mặt đều đánh nhau như gà trọi cơ mà.”
Phương Tĩnh Viện: “Ai, trước kia là do tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ con cảm thấy con người cô ấy vô cùng tốt, đặc biệt là nấu ăn quá ngon! Nếu con là đàn ông, chắc chắn con sẽ cưới cô ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-240-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi.html.]
Mẹ Phương: “……”
Phương Văn Viễn ngồi đối diện nghe thấy lời này thì ngước mắt nhìn Phương Tĩnh Viện một cái, đột nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt của Đồng Tuyết Lục, trong lòng lập tức có chút bực bội.
Trước đây anh ta thấy Đồng Tuyết Lục không tới tìm mình, cho rằng cô đang giở trò lạt mềm buộc chặt.
Nhưng bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Đồng ba tháng rồi, lại chưa đến tìm anh ta một lần nào.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự không thích mình nữa?
Sao có thể như thế được?
Từ nhỏ cô ấy đã thích bám theo mình rồi, thích mình nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông là buông ngay được?
Đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Phương Văn Viên, khóe miệng anh ta khẽ cong lên nở nụ cười.
Quả nhiên Đồng Tuyết Lục vẫn thích mình!
Chẳng qua là bây giờ cô đổi phương pháp khác, chuyển thành kế vu hồi lấy lòng người nhà anh ta mà thôi!
Nghĩ đến điều này, tâm trạng Phương Văn Viễn lập tức tốt lên.
**
Qua hai ngày uể oải không phấn chấn, hôm nay cuối cùng Tiểu Lục cũng bắt đầu ăn uống lại.
Đồng Tuyết Lục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Con gà này là do Ôn Như Quy tặng cho cô, cô không muốn nó bị c.h.ế.t như vậy.
Cuộc thi lấy chứng chỉ đầu bếp đột nhiên tiến hành trước thời hạn.
Giữa trưa sau khi làm đồ ăn xong, cô phải xuất phát đến trường thi.
Trước khi thi lấy chứng trỉ, cô đến bưu điện gửi đồ vật và thư cho Ôn Như Quy.
Một chân cô vừa bước vào bưu điện, đã nghe thấy một giọng nữ đang hét lên với điện thoại: “Chu Diễm, anh muốn c.h.ế.t hả? Tôi muốn chia tay anh!”
Nói xong cô ta lập tức cúp máy, thanh toán một mao tiền phí gọi điện thoại, rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng cô ta, cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên Chu Diễm này ở đâu đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Có điều cô đang vội nên cũng không nghĩ quá nhiều.