Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 238: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:28:31
Lượt xem: 154
Thấy đối phương đã bị mình thuyết phục, Hoàng Khải Dân nói tiếp: “Cho nên, hôm nay sau khi tan làm, cậu lập tức viết một phong thư gửi cho cô ấy, cẩn thận giải thích với bạn gái mình, tiện thể nói cho cô ấy biết tấm lòng của cậu! Con gái thường rất dễ mềm lòng, nhận được thư cậu viết chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho cậu!”
“Hơn nữa thứ tín còn có thể giữ lại, tương lại đợi đến khi hai người tóc bạc trắng, những lá thư ấy chính là vật kỷ niệm tốt nhất của quãng thời gian tươi đẹp trong quá khứ.
Chu Diễm đã bị thuyết phục.
Thật sự lời này quá tốt đẹp, Hoàng Khải Dân nói quá hay!
Sao anh ta không nghĩ tới biện pháp hay như vậy nhỉ?
Nghĩ đến tương lai khi con cháu chật nhà, anh ta và bạn gái mình ngồi tựa đầu vào vai nhau xem lại thư từ cũ, Chu Diễm lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh ta quyết định rồi, sau khi tan làm sẽ lập tức viết thư cho bạn gái, đó là vật kỷ niệm cho tình yêu của bọn họ.
Ôn Như Quy ở bên cạnh, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, không ai nhìn thấy bàn tay đặt dưới mặt bàn của anh đang nhẹ nhàng gõ vào ghế dựa mọt cái.
Sau khi ba người tách ra, Ôn Như Quy quay lại phòng làm việc của mình.
Anh lấy quyển sổ trong ngăn kéo ra, gạch bỏ chữ to trên dòng chữ “Khen mặt cô ấy to” đi, đổi thành chữ “Nhỏ”.
Sau đó lại viết thêm một câu xuống bên dưới.
Năm, viết thư cho cô ấy, thư tín là vật kỷ niệm tốt đẹp nhất.
Sau khi tan làm, Ôn Như Quy và Chu Diễm không hẹn mà cùng nhau bắt đầu lấy giấy ra viết thư.
Chu Diễm cắn đầu bút, tóc bị cào thành hình ổ gà.
Anh ta chính là điển hình của trai khoa học tự nhiên, toán lý hóa toàn bộ đều đơn giản, nhưng bảo anh ta viết thơ làm văn, đúng là muốn mạng anh ta,
Vân Chi
Viết thư cũng như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta quyết định vẫn nên viết đơn giản một chút, không cần quá hoa hòe loè loẹt.
“Tiểu Vân, ngày đó là do anh không biết cách nói chuyện, thật ra là anh muốn khen sắc mặt em có phúc như chậu vàng chậu ngọc, nhưng em cũng biết đây, mồm miệng anh ngu ngốc, cho nên mới nói sai ý của mình, xin em tha thứ cho anh!”
Ở giữa còn viết thêm những kỷ niệm từ khi hai người quen biết cho tới bây giờ, cuối cùng, anh ta tổng kết một câu: “Tiểu Vân, ạm thật sự biết sai rồi, xin em đừng bỏ anh có được không?”
Viết xong anh ta đang muốn kiểm tra lại một lần, thì trông thấy bóng dáng Ôn Như Quy xuất hiện trước cửa phòng mình
Khóe miệng Ôn Như Quy mấp máy: “Tôi muốn đến bưu điện gửi chút đồ, cậu có cần tôi gửi thư giúp không?”
Chu Diễm vội vàng gật đầu: “Đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, tôi đang định đi tìm người gửi thư giúp mình đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-238-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-tam.html.]
Đêm nay anh ta phải tăng ca làm thực nghiệm, viết thư đã là cố gắng bớt chút thời gian trong lúc bận rộn rồi.
Anh ta vội vàng bỏ thư vào trong phong bì đưa cho Ôn Như Quy, khi nhìn thấy là thứ trong tay anh, thì tò mò hỏi: “Cậu cũng đến bưu điện gửi thư à?”
Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Ừ, gửi cho bạn.”
Chu Diễm không truy hỏi nữa, Như Quy là người không có bạn gái, gửi cho ai cũng không thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh ta.
Sau đó Ôn Như Quy mang thư tới bưu điện, gửi về thành phố.
Ngày hôm sau, hai người Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân đã nhận được thư.
Khi nhận được thư, quả nhiên Vương Tiểu Vân vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc y như lời Hoàng Khải Dân nói.
Nhân viên tạp vụ thấy cô ấy như vậy, thì trêu chọc: “Tiểu Vận, bạn trai viết thư cho cô à?”
Mặt Vương Tiểu Vân đỏ hồng, thẹn thùng gật đầu: “Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ viết thư gửi qua đây, đều ở chung một thành phố, có gì muốn nói thì gặp mặt nói là được, gửi thư làm gì, đúng là phí tiền!”
Người kia nói: “Ai da, chứng tỏ trong lòng người ta có cô chứ sao, đúng là đủ lãng mạn!”
Một người khác cũng hùa vào chọc ghẹo: “Cô phải nói là quá lãng mạn mới đúng.”
“Hai người đều chế giễu tôi, tôi không để ý đến hai người nữa.”
Mặt Vương Tiểu Vân càng đỏ hơn, dậm chân chạy mất.
Khi đi đến chỗ không người, lúc ánh hai mắt cô ấy mới sáng lên, bắt đầu mở thư ra xem.
Nội dung bức thư viết cũng rất tốt, Vương Tiểu Vân càng xem càng đỏ mặt, còn mắng một tiếng: “Chữ viết như giun bò!”
Nhưng khi nhìn đến câu cuối cùng, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổ.
Trên lá thư viết:
“Tiểu Vân, anh thật sự biết sai rồi, xin em đừng đánh rắm anh có được không?”
Vương Tiểu Vân tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tên Chu Diễm khốn nạn kia, cô đánh rắm trước mặt anh ta khi nào?
Cô không bao giờ có khả năng làm ra chuyện bất nhã như vậy, rốt cuộc anh ta coi cô là loại người gì chứ?
Khốn nạn, muốn tìm c.h.ế.t hả!!!