Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 236: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:26:51
Lượt xem: 216
Hai anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên biết mình làm sai, chủ động đứng ra cửa chịu phạt.
Sau đó Đồng Gia Minh cũng ra đứng chịu phạt cùng, cậu nói vì mình không ngăn cản bọn họ, cũng phải chịu trách nhiệm.
Đồng Tuyết Lục bắt bọn nhóc đứng chịu phạt ở cửa hai tiếng, mới cho ba đứa vào phòng.
Đồng Miên Miên chớp đôi mắt ngập nước, vẻ mặt đáng thương, nói: “Chị, Miên Miên biết sai rồi, Miên Miên không dám nữa!”
Chân Đồng Gia Tín chọc chọc sàn nhà: “Chị, em cũng biết sai rồi, sau này em cũng không dám nữa!”
Đồng Gia Minh: “Em cũng sai rồi, không kịp thời ngăn cản bọn họ.”
Đồng Tuyết Lục chỉ vào nước gừng npha đường trên bàn nói: “Mỗi người một cốc, uống hết đi, tránh cho ngày mai bị cảm lại phải tốn tiền!”
Ba người ngoan ngoãn nhanh chóng uống hết nước gừng, sau đó lại đứng nghiêm chỉnh thành hàng chờ dạy bảo.
Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua mặt mỗi người một lượt: “Biết sai có thể sửa là chuyện tốt, nhưng làm sai chuyện thì phải tiếp nhận trừng phạt, Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên bị trừ sữa mạch nha ba ngày, Đồng Gia Tín quét tước ổ gà một tháng, nếu như ngày mai Tiểu Lục bị c.h.ế.t vì lạnh, thì trừ em ba tháng tiền tiêu vặt!
Mỗi tháng cô sẽ phát cho bọn họ năm mao tiền tiêu vặt, số tiền tiêu vặt này bọn họ muốn tiết kiệm hay mua kẹo ăn, đều do bọn họ quyết định, tiêu hết rồi thì không có nữa.
Nghe thấy câu này, cả người Đồng Gia Tín ủ rũ như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ.
Nước mắt Đồng Miên Miên rớt xuống như hạt đậu, cái mũi đỏ hồng, nhìn qua rất đáng thương.
Nhưng mà lần này Đồng Tuyết Lục không dỗ dàng cô bé, lúc nên nuông chiều thì nuông chiều, nên phê bình thì phải phê bình, cô không muốn nuôi dưỡng ra một đứa trẻ hư hỏng.
**
Không biết là do mẹ Đồng bị tức giận, hay là bệnh viêm ruột thừa trở nên nghiêm trọng, vốn dĩ hôm sau là có thể xuất viện rồi, đột nhiên đêm hôm đó lại đau dữ dội.
Dùng thuốc cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải phẫu thuật.
Đợi sau khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau kịch liệt mới bắt đầu dâng lên.
Mẹ Đồng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt: “Vốn dĩ đã khỏe rồi, đều do Tuyết Lục miệng quạ đen kia!”
Hiện giờ mẹ Đồng có thể thoải mái nói lời này, bởi vì bác gái giường bên cạnh đã xin chuyển phòng bệnh rồi.
Cha Đồng rót cho bà ta một ly nước ấm mang đến, nghe thấy lời này lông mày nhăn lại: “Sao lại liên quan đến Tuyết Lục? Bà đừng suy nghĩ miên man!”
Mẹ Đồng đau đến mức rên lên: “Sao lại không liên quan đến cô ta? Nếu không phải do cô ta cố ý đến đây khiến tôi tức giận, sao tôi phải chịu tội như bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-236-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-sau.html.]
Cha Đồng nhìn bà ta, không thể hiểu nổi: “Sao bà lại biến thành dáng vẻ này? Tuy rằng đứa bé Tuyết Lục kia không phải con gái ruột thịt của chúng ta, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng nuôi dưỡng con bé nhiều năm như vậy, trước kia không phải bà còn nói muốn tiếp tục nuôi dưỡng con bé như con gái ruột sao?”
Mẹ Đồng ngồi dựa vào gối đầu, rũ mắt không hé răng.
Bà ta cũng không biết, mình bắt đầu thay đổi từ khi nào
Ban đầu đúng là bà ta muốn nuôi cả hai đứa, coi cả hai như con gái ruột, yêu thương như nhau, nhưng hai đứa trẻ lại như nước với lửa, vừa gặp nhau là đã cãi nhau.
Ban đầu là Đồng Tuyết Lục hùng hổ doạ người, lần nào Đồng Chân Chân cũng bị ép đến mức trốn đi khóc thầm, nhìn thấy thế bà ta vô cùng khó chịu.
Con gái ruột của bà ta, tử nhỏ đến giờ chưa được sống một ngày lành nào, bây giờ về nhà còn bị con gái nuôi bắt nạt, nào có cái lý ấy?
Vân Chi
Chắc là bắt đầu từ khi đó, bà ta đã bắt đầu bất mãn với Đồng Tuyết Lục.
Sau đó Đồng Tuyết Lục rời khỏi nhà, bà ta lại cảm thấy luyến tiếc. Mãi cho đến khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, cảm giác bất mãn với Đồng Tuyết Lục trong lòng bà ta lại lần nữa cháy lên từ tro tàn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ xương của con gái mình, cảm giác bất mãn của bà ta đã đạt tới đỉnh điểm.
Nếu như lúc ấy không phải do Đồng Tuyết Lục kiên trì báo cảnh sát, nếu cô ta bằng lòng nói giúp Đồng Chân Chân hai câu, thì làm sao đến nỗi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường. Bây giờ Đồng Chân Chân phải ở nông trường chịu khổ, còn cô ta lại cơm ngon rượu say ở tiệm cơm quốc doanh.
Bà ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa sau khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, cũng tạo ra không ít ảnh hưởng đối với nhà bọn họ, rất nhiều người chỉ chỏ cười nhạo sau lưng, nói bà ta nuôi con hộ người khác, còn con gái ruột thịt lại là phần tử xấu.
Vốn dĩ năm nay bà ta có thể được bầu chọn làm nhân viên ưu tú, bởi vì việc này cũng bị mất tư cách.
Còn Đồng Tuyết Lục, sau khi đổi việc chuyển nhà không chỉ không nói một tiếng với bọn họ, hơn nữa còn chưa bao giờ tới nhà thăm hỏi, đủ các loại nguyên nhân cộng lại, đã khiến bà ta biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Cha Đồng thấy bà ta không nói gì, ít nhiều cũng đoán được khúc mắc trong lòng bà ta: “Sau này bà đừng nói vậy nữa, nếu như không thích con bé, thì về sau ít lui tới thôi.”
Thật ra người của hai nhà cũng không có cách nào tiếp tục giữ vững quan hệ nữa rồi.
Khúc mắc giữa Đồng Chân Chân với Đồng Tuyết Lục sâu như vậy, đợi sau khi quay về, nếu nhìn thấy bọn họ đối xử tốt với Đồng Tuyết Lục, chỉ sợ trong lòng cô ta sẽ khó chịu.
Bởi vậy vì con gái ruột nhà mình, bọn họ cũng phải xa cách Đồng Tuyết Lục.
Mẹ Đồng trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng: “Được rồi, sau này tôi sẽ không nhắc lại!”
Có thể không đề cập tới, nhưng chắc chắn tình mẹ con cũng không còn.