Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 232: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:08:18
Lượt xem: 181
Vì cứu vãn lại bầu không khí, Đồng Tuyết Lục đề nghị hai người dắt xe đi dạo vòng quanh công viên.
Tất nhiên Ôn Như Quy sẽ không từ chối.
Đi dạo trong công viên khoảng hai tiếng, bọn họ mới quay về.
Chiều Ôn Như Quy còn phải bắt xe quay lại căn cứ, không còn nhiều thời gian ở nội thành lắm.
Khi Ôn Như Quy chở Đồng Tuyết Lục qua một con ngõ xa lạ, đúng lúc Chu Diễm vừa ra khỏi nhà bạn gái ngẩng đầu lên nhìn thấy.
Anh ta lập tức sững sờ.
Mình hoa mắt sao? Ban nãy hình như mình nhìn thấy Ôn Như Quy.
Chắc là hoa mắt rồi, Ôn Như Quy kiếm đâu ra bạn gái.
Hu hu, có phải mình cũng sắp trở thành người không có bạn gái giống Ôn Như Quy rồi hay không?
Đều tại tên khôn nạn Hoàng Khải Dân kia, khi về mình phải tính sổ với cậu ta mới được.
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến cửa nhà.
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục nhìn anh chăm chú: “Đồng chí Ôn, anh về trước đi, rồi em vào nhà.”
Lần này Ôn Như Quy lại rất cố chấp: “Em vào trước đi.”
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển, môi đỏ hé mở nói: “Đồng chí Ôn, em phát hiện ra cả ngày hôm nay anh đều nhìn lén em!”
Trái tim Ôn Như Quy đập “Thịch” một tiếng, thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.
Mặt và hai tai anh lập tức đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được: “Xin lỗi đồng chí Đồng, không phải anh cố ý chơi lưu manh!”
Anh thật sự không khống chế được bản thân, ánh mắt không nhịn được lúc nào cũng bay về phía cô.
Nhìn thấy đôi tai đỏ lên của anh, đột nhiên Đồng Tuyết Lục cảm thấy hình như người chơi lưu manh là mình mới đúng.
Hơn nữa cô còn muốn tiếp tục chơi lưu manh.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, cười nói: “Lần sau nếu đồng chí Ôn muốn nhìn em, cứ quang minh chính đại mà nhìn.”
Ôn Như Quy dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, yết hầu lên xuống: “Anh có thể chứ?”
Ôi, đây là cục cưng lớn ngây thơ đáng yêu kiểu gì vậy???
Đồng Tuyết Lục ném lại cho anh một ánh mắt ái muội, còn bổ sung thêm một câu: “Anh muốn làm gì cũng được.”
Sau đó xoay người vào nhà, còn đóng cả cửa lại, để một mình Ôn Như Quy đứng bên ngoài ngơ ngẩn một lúc lâu.
Làm gì cũng được?
Vậy lần sau anh... Có thể trộm nắm tay cô một lát hay không?
Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy đứng ngoài cửa rối rắm một lúc lâu chỉ vì chuyện muốn nắm tay nhỏ của cô một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-232-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-hai.html.]
Ngày hôm sau cô đến tiệm cơm làm việc như thường lệ.
Cô là người đến tiệm cơm sớm nhất, sau đó là Đàm Tiểu Yến và Mạnh Thanh Thanh.
Nhìn thấy cô, Đàm Tiểu Yến vẫn mang dáng vẻ kênh kiệu hếch mũi lên như cũ, giống như cô thiếu nợ cô ta tiền không bằng.
Đồng Tuyết Lục lười để ý đến cô ta.
Lá gan của Mạnh Thanh Thanh hơi nhỏ, nhưng sau khi thân quen thì nói rất nhiều, đặc biệt khi cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, vô cùng đáng yêu.
Ngày thường cô ta luôn thích đi theo Đồng Tuyết Lục, còn thường xuyên dùng ánh mắt mê muội nhìn cô.
Nhưng hôm nay, từ khi tới cô ta vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ như cà tím phơi sương.
Đồng Tuyết Lục phát hiện ra cô ta có điểm không thích hợp, bèn nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thanh, cô làm sao thế? Hôm qua ngủ không ngon à?”
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không sao cả.”
Nghe thấy thế Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày.
Vân Chi
Đôi mắt Mạnh Thanh Thanh chứa đầy tơ máu, mí mắt còn sưng húp, nhìn dáng vẻ này không hề giống không sao cả một chút nào.
Nhưng thấy cô ta không định nói với mình, cô nghĩ một chút sau đó không tiếp tục truy vấn nữa.
Đến giữa trưa, Phương Tĩnh Viện lại đạp xe đến đây ăn cơm.
Sau lần trước khi phát hiện ra Đồng Tuyết Lục nấu ăn rất ngon, thi thoảng cô ta sẽ qua đây ăn một bữa.
Nhưng mà hôm nay cô ta đến đây, đồng thời còn mang đến một tin tức: Mẹ Đồng bị viêm ruột thừa, hôm qua đã nhập viện.
Từ lần trước nàng phát hiện cơm ăn rất ngon lúc sau, nàng liền thường thường sẽ qua tới ăn một đốn.
Nếu không biết việc này coi như xong, bây giờ nếu đã biết rồi, chắc chắn Đồng Tuyết Lục phải qua đó thăm hỏi một chút.
Đợi hết giờ cơm trưa, cô nói một tiếng với Lưu Đông Xương, sau đó chạy tới cung tiêu xã mua hai túi bánh ngọt, rồi ngồi xe đến bệnh viện thăm mẹ Đồng.
Vừa đi đến cửa phòng bệnh, chưa kịp bước vào, cô đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền đến.
“Tôi nói với bà này, không phải con ruột đúng là khác m.á.u tanh lòng, con gái ruột của tôi trước đây bị bọn buôn người bắt cóc, khi tìm lại được công an lại trao nhầm người, chúng tôi nuôi con giúp người khác mười mấy năm, nhưng bà có biết sau khi đứa trẻ về bên kia thì thế nào không?”
“Thế nào?”
“Chưa một lần đến thăm chúng tôi! Đúng là khiến người ta lạnh lòng!”
“Ai da, vậy không phải là nuôi dưỡng một kẻ ăn cháo đá bát sao? Cho dù bà không phải cha mẹ ruột của nó, tốt xấu gì nhà bà cũng nuôi nó mười mấy năm rồi, chẳng trách bà lại thất vọng buồn lòng như thế.”
“Haiz, thôi không nói đến nó nữa, vừa nhắc đến lòng tôi lại khó chịu, giống như có cục đá đè nặng vậy!”
“Bà cần phải nghĩ thoáng hơn một chút, vì loại người ấy không đáng chút nào. Phải rồi, thế con gái ruột của bà đâu?”
“... Con gái ruột của tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức rồi, con bé nói muốn hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, nên lừa chúng tôi đi đăng ký, một mình chạy tới nông thôn làm thanh niên trí thức!”
“Ai da, tuy rằng con gái ruột của bà không được bà nuôi nấng dậy dỗ, nhưng vẫn ưu tú như vậy. Còn kẻ ăn cháo đá bát kia, cho dù được sống trong điều kiện tốt hơn, vẫn có thể hư hỏng như thế, đúng là ứng với câu châm ngôn: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra thì biết đào hang, đúng là bùn lầy không thể trát nổi tường.”
Đồng Tuyết Lục đứng ngoài cửa, trong lòng phát ra một tiếng khinh bỉ.