Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 231: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi mốt

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:08:03
Lượt xem: 253

Bộ phim bắt đầu rất nhanh.

Vừa xem Đồng Tuyết Lục đã nhớ tới trong bộ phim này có một nhân vật rất nổi tiếng: Hồ Hán Tam.

Cô vô thức nhớ lại ngôn ngữ mạng ngày trước “Hồ Hán Tam tôi đã quay lại rồi”, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên.

Ôn Như Quy ngồi nghiêm chỉnh nhìn lên màn hình, mắt nhìn thẳng xem phim rất nghiêm túc.

Đồng Tuyết Lục xem phim một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Ôn Như Quy.

Sống mũi anh rất cao, góc nghiêng hoàn mỹ không chê vào đâu được, đẹp hơn so với xem phim nhiều.

Tuy rằng Ôn Như Quy đang chăm chú xem phim, nhưng thật ra anh lại không xem được gì cả, lúc này tim đang đập như sấm.

Thịch thịch thịch!

Anh nghi ngờ hai người ngồi gần như vậy, chắc cô cũng có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Cô ấy cứ nhìn mình như vậy, có phải anh nên làm gì đó hay không?

Đi xem phim phải mua đồ ăn, đây là điều trước kia Chu Diễm và Hoàng Khải Dân từng nói, nhưng vào rạp chiếu phim rồi, chẳng lẽ không phải nên nghiêm túc xem phim sao?

Vân Chi

Nhìn thấy anh nghiêm túc xem phim như vậy, Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ, quả nhiên người của niên đại này quá ngây thơ.

Nếu ở đời sau, hai người vừa xác định quan hệ đi xem phim với nhau, chắc chắn phái nam sẽ sử dụng trăm phương nghìn kế để nắm tay phái nữ.

Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển một vòng, anh cô với qua lấy mấy túi đồ ăn vặt.

Khi vươn tay qua, cô giả vờ như ngón tay vô tình khẽ lướt qua lòng bàn tay anh.

Cả người Ôn Như Quy lập tức cứng đờ, đây là do đồng chí Đồng không cẩn thận, hay là đang chơi lưu manh?

Nếu như cô đang chơi lưu manh, thật ra anh không ngại chút nào, thậm chí còn có chút mong chờ bị chơi lưu manh nhiều hơn nữa.

Nhận ra được ý nghĩ bất thường của mình, trong lòng Ôn Như Quy thầm mắng bản thân một tiếng lưu manh.

Đồng Tuyết Lục không biết hình tượng của mình bây giờ đã trở thành nữ lưu manh rồi, sau khi lấy được đồ ăn, cô không có hành động gì nữa.

Dù sao người ở niên đại này còn rất chất phác, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho bọn họ.

Ôn Như Quy thấy cô không có hành động tiếp theo, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, không biết là thả lỏng hay là thất vọng.

Sau đó bộ phim chiếu cảnh gì, anh hoàn toàn không nhớ được.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim đã là giữa trưa, hai người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Đương nhiên tiệm cơm quốc doanh này không phải tiệm cơm nơi cô đang công tác, thời buổi này tiệm cơm nào cũng lấy tên là tiệm cơm quốc doanh.

Sau khi cơm nước xong, Ôn Như Quy chở cô đến công viên gần đó.

Hai người nam tuấn nữ tiếu, còn đạp xe đạp, suốt quãng đường đi, không biết đã thu về bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác.

Vào trong công viên, hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Trước khi ngồi, Ôn Như Quy còn lấy khăn tay ra lót trên ghế, vô cùng cẩn thận săn sóc.

Mùa thu ở Kinh Thị thật sự quá đẹp.

Bầu trời màu xanh lam như được gột rửa vậy, lá Bạch Quả màu vàng óng, lá Phong đỏ như lửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, khiến người ta chỉ muốn nằm phơi nắng ngủ lười không muốn làm gì cả.

Đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhớ tới vấn đề mà mình muốn hỏi từ rất lâu: “Đúng rồi, con gà anh tặng nhà em, vì sao lại tê là Tiểu Lục?”

Trong đầu Ôn Như Quy vang lên tiếng gào thét của ông nội mình: “Đó là con gà thứ sáu trong nhà nuôi.”

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Lần trước không phải anh nói mua gà từ chỗ bạn mình sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-231-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-mot.html.]

Ôn Như Quy: “……”

Chết chắc rồi!

Lộ tẩy!!!

Cô có thể cho rằng mình là người nói dối như cuội không nhỉ???

Sắc mặt Ôn Như Quy lập tức thay đổi, sau đó ngoan ngoãn nói thật mọi chuyện với cô.

Nghe xong, Đồng Tuyết Lục ôm bụng cười: “Cho nên anh đã ăn trộm gà của ông nội mình, mang đến cho em?”

Ôn Như Quy cứng đờ gật đầu.

Đồng Tuyết Lục lau nước mắt trên khóe mắt: “Thế ông nội anh không đánh c.h.ế.t anh sao?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Ông nội thích đồ ăn em nấu, ông ấy nói ăn rất ngon, bây giờ lại đang nuôi Tiểu Thất, Tiểu Bát rồi, chuẩn bị sau khi nuôi lớn thì bảo em hầm chúng nó.”

Đồng Tuyết Lục: “Ha ha ha ha…… Ông nội anh thật sự quá đáng yêu!”

Một cơn gió khẽ thổi tới, anh có thể ngửi được mùi hương thơm mát từ trên người cô.

Giống mùi cây cỏ, lại giống như mùi hoa nào đó, như có như không, mỗi lần ngửi được đều khiến trái tim anh đập thình thịch.

Ôn Như Quy nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt cô, lồng n.g.ự.c giống như bị thứ gì đó nhét đầy.

Vất vả lắm Đồng Tuyết Lục mới ngừng cười được, đột nhiên cô nhớ tới món bánh rán nhân hẹ trước đây mình làm cho anh.

“Đúng rồi, lần trước em làm cho anh bánh rán nhân hẹ, anh có thích ăn không?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Có, ăn rất ngon.”

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Ngồi trên tàu hỏa lại ăn món nặng mùi thế này, anh không sợ ăn xong trong miệng sẽ có mùi sao?”

Ôn Như Quy sững sờ: “Không sao cả, súc miệng vài lần là được rồi.”

Đồng Tuyết Lục lại nở nụ cười.

Thật ra lần trước không phải cô cố ý làm bánh rán nhân hẹ, mà vì khi đó nguyên liệu nấu ăn thật sự có hạn, đợi đến khi anh đi rồi, cô mới nhớ tới vấn đề này.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là chó ngáp phải ruồi.

Sau khi ăn xong, với hơi thở từ hương vị ấy chắc hẳn có thể ngăn cản được đám ong bướm bên ngoài rồi nhỉ?

Đồng Tuyết Lục nghiêng mặt hỏi: “Đồng chí Ôn, nếu chúng ta chuẩn bị xác định mối quan hệ, có phải anh nên nói cho em biết về người nhà anh không?”

Khóe miệng Ôn Như Quy mấp máy: “Nhà anh có anh, ông nội, và chú Tông là lính cần vụ.”

Đồng Tuyết Lục ngẩn người một lát.

Có ý gì?

Cô là người không cha không mẹ, chẳng lẽ anh cũng vậy sao?

Dừng một chút Ôn Như Quy mới nói tiếp: “Cha anh qua đời năm anh năm tuổi, mẹ anh... Từ hồi trẻ đã ly hôn với cha anh, đã tái giá rồi.”

Bầu không khí lập tức yên tĩnh vài giây.

Đồng Tuyết Lục: “Xin lỗi, em không biết nhà anh như vậy……”

Cô thật sự không biết hoàn cảnh gia đình anh lại đáng thương như vậy, nếu biết, chắc chắn cô sẽ không hỏi đường đột như thế.

Cho dù muốn hỏi, ít nhất cũng sẽ chờ tình cảm hai người gần gũi bền chặt hơn một chút.

Ôn Như Quy khẽ cắn môi: “Em không cần xin lỗi, chuyện này đều là sự thật.”

Bầu không khí lập tức bắt đầu trở nên nặng nề.

Loading...