Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 230: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:07:45
Lượt xem: 215
Nước đường phèn, táo đỏ, nấm tuyết có công hiệu bổ phổi nhuận học, thích hợp nhất khi uống vào lúc giao mùa từ thu sang đông.
Ôn Như Quy uống nước đường nấm tuyết ngọt ngào, cảm giác ngọt từ trong miệng đến tận tâm can.
Vân Chi
Còn chuyện mang đồ ăn về cho ông nội mình, anh hoàn không nhớ tới.
Sau khi uống nước đường xong, hai người dắt xe đạp ra ngoài.
Cửa gỗ vừa đóng lại, Đồng Gia Tín lập tức chạy ra khỏi phòng sách liếc mắt nhìn một cái về phía cửa, sau đó lại vội vàng chạy về: “Anh hai, anh nói xem có phải chị gái đang hẹn hò với anh Như Quy không?”
Đôi mắt Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm vào sách vở, không hé răng.
Thấy cậu không mở miệng, Đồng Gia Tín gãi đầu nói tiếp: “Em thấy phải chắc đến tám chín phần mười rồi, cô giáo chủ nhiệm lớp em với bạn trai cũng hay ra ngoài với nhau!”
Lúc này Đồng Gia Minh mới mở miệng: “Em mau chóng lại đây làm bài tập đi, còn nữa, khi đi ra ngoài không được nói lung tung!”
Tuy rằng Đồng Gia Minh chỉ lớn hơn Đồng Gia Tín hai tuổi, nhưng cậu giống như ông cụ non vậy.
Còn Đồng Gia Tín thật sự đúng là một đứa trẻ con, hơn nữa còn là một đứa trẻ con nghịch ngợm, ngay cả Đồng Miên Miên còn ngoan ngoãn hơn cậu ta.
Nghe thấy còn phải tiếp tục làm bài tập,
Đồng Gia Tín lập tức gục đầu xuống.
Sau khi đóng cửa gỗ lại, Đồng Tuyết Lục quay đầu hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Ôn Như Quy nhanh chóng móc một chồng phiếu và hai tấm vé xem phim từ trong túi ào ra: “Đây là vé xem phim, nếu em muốn xem phim thì chúng ta đi xem, nếu em muốn đi dạo trung tâm bách hóa, anh cũng chuẩn bị phiếu rồi, em muốn mua gì cũng được.” Tiền cvà phiếu đều do anh bỏ ra.
Ái chà chà.
Vậy mà còn chuẩn bị đầy đủ như vậy, đúng là cô đã xem thường anh mất rồi!
Cô còn tưởng rằng anh sẽ trả lời kiểu như: “Anh không biết, em quyết định đi.”
Dễ nhận thấy trước khi tới anh đã học hỏi kinh nghiệm sẵn rồi.
Đồng Tuyết Lục con môi cười nói: “Vậy chúng ta đi xem phim đi.”
Sau khi xuyên đến niên đại này, cô vẫn chưa đến rạp chiếu phim lần nào.
Còn trung tâm mua sắm thì không đi nữa, anh đã mua cho cô nhiều đồ như vậy rồi, tất nhiên cô cũng ngại để anh tốn kém.
Ánh mắt Ôn Như Quy đảo qua nốt ruồi son quyến rũ dưới khóe mắt cô, trái tim đập lỡ một nhịp: “Được.”
Ôn Như Quy nhấc chân ngồi lên xe đạp, đạp xe đến rạp chiếu phim.
Đồng Tuyết Lục ngồi ghế sau xe, trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu.
Trước kia khi ngồi xe thể thao cô cũng không cảm thấy gì cả, bây giờ ngồi sau một chiếc xe đạp thôi, vậy mà cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Do tâm thái thay đổi, hay là vì người đi cùng?
Chắc là vế sau nhỉ?
Ở hiện đại nếu có người nào đẹp trai như Ôn Như Quy, dù dùng xe đạp điện chở cô, cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-230-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi.html.]
Nhưng mà ở thời đại này, có xe đạp đã là kẻ có tiền rồi.
Đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim thời này không thể so được với rạp chiếu phim thời hiện đại, chỉ là căn nhà hai tầng xám xịt, vô cùng khó coi.
Trên cửa rạp chiếu phim có viết một hàng chữ: “Đoàn kết tạo nên sức mạnh thắng lợi.” Bn cạnh treo một tấm băng rôn viết: “Phim nhựa cách mạng hiện đại « Lấp Lánh Hồng Tinh » chiếu ở Kinh Thị.”
Bộ phim hôm nay bọn họ có thể xem chính là « Lấp Lánh Hồng Tinh ».
Hiện giờ các loại văn hóa phẩm vẫn bị áp chế, phải tới năm sau khi kinh tế phát triển, các phương diện khác về văn hóa mới có thể nâng lên tầm cao mới.
Bởi vậy các bộ him hiện giờ đều là phim về chiến tranh, giống như: « Địa Đạo Chiến », « Địa Lôi Chiến », « Đả Kích Kẻ Xâm Lược » … vân vân
Bên ngoài rạp chiếu phim có bán đồ ăn vặt.
Ôn Như Quy vô cùng ga lăng đi mua một túi đậu phộng luộc và một đống đồ ăn vặt khác, có mứt quả hồng, có ô mai mơ, có sơn tra, đều là đồ ăn vặt có tiếng ở niên đại này.
Anh còn mang theo cả một chiếc ấm đựng nước quân dụng nữa: “Anh mang theo cả nước, em không sợ bị khát đâu.”
Trong khoảnh chắc ấy, Đồng Tuyết Lục đã cảm nhận được rõ ràng tấm lòng chân thành của anh.
Một người đàn ông có thể ngây thơ như trang giấy trắng, có thể không hiểu gì cả, nhưng có để tâm đến người khác hay không, không liên quan gì đến việc anh ta ngây thơ hay không.
Nếu người đàn ông ấy để ý đến đối phương, cho dù ngây thơ, anh ấy vẫn sẽ quan tâm đến tất cả mọi việc có liên quan đến đối phương.
Còn mấy câu nói như, anh bận quá, trí nhớ anh không tốt, anh cảm thấy em không cần… Đều là những lời ma quỷ gạt người, nói đến cũng cũng chỉ vì không để ý mà thôi.
Ánh mắt mùa thu chiếu lên người anh, nhuộm vàng cả mái tóc và hàng lông mi, cả người anh giống như dung nhập vào trong ánh nắng, khiến người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Như Quy cho rằng cô để ý đến ấm nước quân dụng, anh vội vàng giải thích: “Ấm nước này anh đã rửa sạch rồi, em đừng lo lắng.”
Ngốc quá!
Vậy mà lại cho rằng cô để ý đến chuyện này.
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, chớp chớp mắt nói với anh: “Em biết, có điều cho dù không rửa cũng không sao, chỉ cần là đồ anh dùng là được. ”
Mặt Ôn Như Quy đỏ lên, trái tim không khống chế được bắt đầu hoảng loạn.
Cô ấy không để ý đến việc dùng chung ấm nước với mình!!!
Dùng chung một ấm nước, chính là hành vi của những người vô cùng thân mật với nhau.
Nhìn thấy lỗ tai anh lại đỏ lên, Đồng Tuyết Lục không bất ngờ chút nào, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Nhân viên kiểm phiếu nhìn bọn họ, không kiên nhẫn nói: “Hai người có vào hay không? Nếu không vào thì đừng đứng đó cản đường.”
Giống hệt nhân viên phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh, người bán vé và người kiểm phiếu cũng vậy, chỉ cần là người ăn cơm quốc gia, đều vô cùng trâu bò.
Đồng Tuyết Lục không để ý, cùng Ôn Như Quy đưa phiếu cho nhân viên kiểm phiếu, sau đó đi vào trong rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim không lớn, hơn nữa ghế ngồi đều là ghế gỗ, vừa nhỏ vừa cứng, ngồi xuống thật sự không thoải mái.
Có điều trong niên đại này, xem phim đã là chuyện vô cung cao cấp xa xỉ rồi.
Dù sao một tấm vé xem phim phải mất hai mao tiền, rất nhiều người đều không nỡ bỏ ra.