Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 229: Ly trà xanh thứ hai trăm hai mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:53:14
Lượt xem: 165
Sau khi ba người tách ra, Ôn Như Quy quay lạo phòng làm việc của mình.
Anh mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, trong quyển sổ viết vài dòng.
Một, cô ấy nói đàn ông biết nấu ăn rất tốt.
Hai, cô ấy thích ăn xương sườn, phải học nấu xương sườn.
Ôn Như Quy lấy bút máy ra, tiếp tục viết thêm bến dưới:
Ba, cô ấy mặc quần áo mới, phải khen cô ấy đẹp
Bốn, khen mặt cô ấy lớn.
Sau khi viết xong, anh lại lần nữa bỏ quyển sổ vào trong ngăn kéo.
Thời gian trôi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngày hôm sau.
Ôn Như Quy và Chu Diễm cùng nhau rời khỏi căn cứ trong ngày.
Nhìn thấy anh quay về, ông Ôn đã quen rồi không trách nữa, chỉ dặn dò anh, nếu như cỏ non có nấu món gì ngon, nhất định phải mang về cho ông ấy.
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Ôn Như Quy dậy từ sáng sớm, gội đầu rồi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới ra ngoài.
Phía bên này Đồng Tuyết Lục có thể xin nghỉ nửa ngày, vốn dĩ ngay cả nửa ngày Lưu Đông Xương cũng định không cho cô nghỉ, sau đó bị cô uy h.i.ế.p nói không đảm nhiệm vị trí đầu bếp tạm thời nữa, anh ta mới nhượng bộ.
Nếu đổi lại là trước kia, câu uy h.i.ế.p này của cô chắc chắn vô dụng, ngược lại khả năng Lưu Đông Xương mừng còn không kịp.
Nhưng bây giờ lại khác, cô đã lộ mặt trước đám lãnh đạo kia rồi, Lưu Đông Xương sợ nếu như có lãnh đạo đến đây, sau đó đầu bếp làm ra đồ ăn không nuốt nổi thì… Cho nên anh ta chỉ có thể lựa chọn lui bước.
Đồng Tuyết Lục nấu xong một món thịt, mới rời khỏi tiệm cơm.
Hiện giờ Quách Vệ Bình đã có thể xào được không ít món rau rồi, cô xin nghỉ cũng không có vấn đề gì.
Trân trước cô vừa mới tới nhà, vừa rửa mặt thay quần áo xong, chân sau Ôn Như Quy đã tới cửa.
Đồng Tuyết Lục ra mở cửa cho anh.
Vừa mở ra đã trông thấy Ôn Như Quy cao ráo đang đứng bên ngoài.
Một tuần không gặp, trên mặt anh đã không còn vẻ tiều tụy trước đó, cả người rất sáng láng thoải mái.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy sáng ngời.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, thiết kế chiết eo càng tôn lên vòng eo nhỏ bé và đôi chân dài của cô.
Trong đầu Ôn Như Quy lập tức hiện lên lời Hoàng Khải Dân dạy bảo, anh hé môi nói: “Em mặc bộ này đẹp quá.”
A, chà chà.
Vậy mà còn biết khen người khác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-229-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-hai-muoi-chin.html.]
Rất tốt, rất tốt, không tính là quá ngốc.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm cộng điểm, khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn anh, nghe thấy anh nói như vậy em rất vui.”
Nhận được lời khẳng định, Ôn Như Quy không ngờ lại thật sự có tác dụng.
Anh nhớ tới câu nói “Mặt em rất lớn” kia, đang định nói ra miệng, thì ánh mắt lướt qua mặt cô, sau đó biến thành: “Mặt em nhỏ quá!”
Nói xong anh ngây dại.
Anh nói sai mất rồi.
Ai ngờ anh còn chưa kịp chữa cháy, đã trông thấy nụ cười trên mặt Đồng Tuyết Lục càng sáng lạn hơn: “Anh biết ăn nói như vậy từ khi nào thế? Mau vào nhà đi, em pha nước đường cho anh uống.”
Ôn Như Quy đi theo cô vào nhà, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Nói mặt to cũng vui, nói mặt nhỏ cũng vui sao?
Vậy thì sau này anh nên nói cô mặt to hay là mặt nhỏ?
...
Hôm nay là sinh nhật bạn gái Chu Diễm.
Từ sáng sớm anh ta đã dậy chải chuốt, sau đó cầm quà tặng và bánh ngọt đến nhà bạn gái rồi.
Người nhà bạn gái nhìn thấy anh ta đến, lập tức nở nụ cười: “Chu Diễm tới rồi à, mau vào đi, Tiểu Vân đang ở trong phòng.”
Chu Diễm vội vàng đưa điểm tâm qua, làm ra dáng vẻ con rể thảo hiền.
Bạn gái Tiểu Vân của anh ta nghe thấy động tĩnh đã ra khỏi phòng.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật cô ấy, nên cô ấy cũng mặc một bộ quần áo mới, tóc tết thành bánh quai chèo, lộ ra vầng tráng rộng lớn bóng loáng, cả khuôn mặt có vẻ lớn hơn ngày thường vài phần.
Vân Chi
Nhìn thấy thế ánh mắt Chu Diễm sáng lên, cầm quà tặng bước đến, nói: “Tiểu Vân, em mặc bộ quần áo này đẹp quá.”
Vương Tiểu Vân đỏ mặt, ánh mắt đầy tình ý lườm anh ta một cái: “Có nhiều người đang ở đây như vậy, anh đừng nói lung tung.”
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của bạn gái mình, Chu Diễm biết ngay trong lòng cô đang rất vui.
Anh ta cảm thấy biện pháp Hoàng Khải Dân dạy cho mình quả nhiên hữu dụng.
Nhìn thấy những người khác nhà họ Vương cũng đang bước đến đây, anh ta lại cất cao giọng lớn tiếng nói: “Tiểu Vân, mặt em lớn quá, to như chậu rửa mặt ấy!”
Mọi người: “……”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh vài giây.
Vương Tiểu Vân tức giận, mặt đỏ bừng, nhấc chân lên đá một phát vào cẳng chân anh ta: “Chu Diễm, anh muốn c.h.ế.t à!”
Nhìn bạn gái chạy về phòng đóng sầm cửa lại, Chu Diễm ôm lấy cẳng chân hít hà một hơi.
Trong lòng vừa mê mang vừa ấm ức.
Đã khen mặt cô ấy lớn rồi, sao cô ấy còn không vui?