Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 227: Ly trà xanh thứ hai trăm hai mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:52:29
Lượt xem: 154
Đồng Tuyết Lục bị ghê tởm một phen: “Giám đốc Lưu, tôi rất chắc chắn là anh đã hiểu lầm, tôi không có bất kỳ tình cảm nào khác với anh, một chút cũng không có!”
Hiển nhiên Lưu Đông Xương không tin: “Đồng chí Đồng, cô đừng phủ nhận nữa, lần trước những lời cô nói với đồng chí Mạnh trong phòng bếp tôi đều nghe thấy rồi, hai đồng chí đồng thời yêu mến tôi, khiến tôi vẫn luôn do dự, dù sao thì gánh nặng gia định đồng chí Đồng rất lớn.”
“Còn đồng chí Mạnh, gia đình cô ấy không chỉ không có bất kỳ gánh nặng nào, còn có hai người anh trai có thể giúp đỡ, nhưng sau đó tôi vẫn lựa chọn đồng chí Đồng.”
Lưu Đông Xương nói xong, thì dùng điệu bộ “Trẫm coi trọng ngươi muốn ban cho ngươi ân sủng mau quỳ xuống tạ ơn” nhìn nàng.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã nôn hết cơm trưa ra ngoài!
Bảo sao đột nhiên anh ta lại nói những lời này, hóa ra là vì ngày đó nghe được cuộc nói chuyện giữa các cô, nhưng anh ta lấy đâu ra tự tin để cho rằng người ngày đó hai cô nói đến chính là anh ta nhỉ?
Hơn nữa lại còn là cô và Mạnh Thanh Thanh, cả hai người cùng coi trọng anh ta!
Đồng Tuyết Lục bị ghê tởm, bật cười: “Giám đốc Lưu, tôi nói lại lần cuối cùng, tôi không nhìn trúng anh, nếu tôi muốn tìm bạn trai, chắc chắn sẽ không tìm loại người giống như anh.”
“Bạn trai tôi phải cao trên mét tám, không được hói đầu, quan trọng nhất là chưa từng kết hôn, chưa có con cái, giám đốc Lưu, điểm nào trên người anh cũng không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của tôi, cho nên xin anh sau này đừng nói lại những lời vừa rồi nữa, nếu không tôi sẽ đến đồn công an cử báo anh!”
“……”
Lưu Đông Xương thân cao một mét sáu mươi lăm, mái tóc có xu thế phát triển kiểu Địa Trung Hải, là hàng second hand, có hai đứa con trai, trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, sắc mặt tức giận đến mức đỏ bừng.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, xoay người muốn quay về.
Không ngờ Lưu Đông Xương lại tóm lấy cổ tay cô.
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Giám đốc Luu muốn chơi lưu manh trên phố sao?”
Tay Lưu Đông Xương lập tức buông ra giống như bị bỏng.
Vân Chi
Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Đồng chí Đồng, coi như trước đó tôi hiểu lầm cô, có điều tôi cảm thấy điều kiện của cô không tồi, chúng ta quen nhau đi!”
Đồng Tuyết Lục thật sự muốn cạy đầu óc anh ta ra, xem thử xem rốt cuộc kết cấu bên trong kỳ ba đến mức nào.
Cô đã nói trắng ra như vậy, sao anh ta còn cảm thấy cô có thể làm bạn gái của anh ta nhỉ?
“Giám đốc Lưu, lời vừa rồi tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao? Vậy được rồi, để tránh phiền toái về sau, tôi chỉ có thể nói thẳng thắn hơn chút nữa, Đồng Tuyết Lục tôi, chướng mắt Lưu Đông Xương anh, xin hỏi giám đốc Lưu, anh đã nghe hiểu chưa?”
Nói xong cô không thèm quan tâm đến ánh mắt trợn trừng như mắt trâu của Lưu Đông Xương, tiếp tục c.h.é.m thêm một đao nữa: “Nếu giám đốc Lưu vẫn chưa rõ, thì bây giờ tôi sẽ đến đồn công an!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-227-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-hai-muoi-bay.html.]
Lưu Đông Xương tức giận đến mức mặt chuyển sang màu gan heo, chỉ vào Đồng Tuyết Lục mắng: “Cô, cô đừng không biết tốt xấu!”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt, trực tiếp xoay người đi khỏi chỗ này.
Lưu Đông Xương tức giận đến mức thiếu chút nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Đồng Tuyết Lục quay lại tiệm cơm, vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy Đàm Tiểu Yến đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thấy cô vào, Đàm Tiểu Yến lập tức chạy đến hỏi: “Anh rể tôi tìm cô nói chuyện gì thế?”
Đồng Tuyết Lục liếc cô ta: “Cô muốn biết à? Muốn biết thì trực tiếp đi hỏi anh rể cô không phải tốt hơn sao?”
“……”
Đàm Tiểu Yến trừng mắt lườm Đồng Tuyết Lục, mắt lồi như mắt ếch xanh.
Tiện nhân!
Sau khi Lưu Đông Xương quay lại, sắc mặt vẫn luôn đen như đ.í.t nồi, nhìn thấy ai có chỗ nào làm chưa được tốt lắm, anh ta lập tức mắng đối phương m.á.u chó phun đầu.
Không biết là vì cảm thấy mất mặt, hay là kiêng kị Đồng Tuyết Lục đi cử báo, anh ta không tới gây phiền toái cho Đồng Tuyết Lục.
Có điều sắc mặt chắc chắn không tốt.
**
Thời gian lại qua một tuần nữa.
Ngày mai chính là chủ nhật, tâm trạng kích động của Ôn Như Quy không thể nào ức chế được.
Giữa trưa hôm đó, Chu Diễm đến rủ anh đi ăn cơm ngoài tiệm cơm quốc doanh, cùng đi còn có nam nhân viên nghiên cứu khác tên là Hoàng Khải Dân.
Sau khi cơm nước no nê rồi, đột nhiên Chu Diễm thở dài một hơi, nói: “Hình như bạn gái tôi giận tôi rồi, mấy hôm trước tôi còn gọi điện thoại cho cô ấy, không biết vì sao đột nhiên cô ấy lại không để ý tới tôi nữa.”
Ôn Như Quy nhìn anh ta một cái, không hé răng.
Lời này của Chu Diễm cũng không phải nói cho Ôn Như Quy nghe, dù sao anh cũng là người chưa có bạn gái, có thể hiểu được sao?
Hoàng Khải Dân lại khác, anh ta có bạn gái hai năm rồi, tình cảm giữa hai người vô cùng tốt, cuối năm nay sẽ kết thành chính quả.
Chu Diễm nói ra những lời ấy, chủ yếu là vì xin Hoàng Khải Dân giúp đỡ, hi vọng anh ta có thể mách nước cho mình.