Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 221: Ly trà xanh thứ hai trăm hai mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:46:53
Lượt xem: 191
Từ nhỏ đến lớn, ở nhà họ Đồng ngay cả thấy chai nước đổ Đồng Tuyết Lục còn không thèm dựng lên, chứ đừng nói đến chuyện nấu cơm.
Đàm Tiểu Yến không kiên nhẫn nói: “Không tin tự cô vào mà xem, còn nữa muốn ăn cơm thì ngồi xuống, đừng đứng ở cửa cản đường người khác!”
Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi phòng bếp đã nghe thấy lời này, cô cảm thấy Đàm Tiểu Yến này quá trâu bò!
Người nào cô ta cũng dám mắng!
Phương Tĩnh Viện nhíu mày, đang định mắng lại, thì nhìn thấy Đồng Tuyết Lục.
Đôi mắt cô ta trợn tròn lên, chỉ tay vào Đồng Tuyết Lục, kinh ngạc hỏi: “Không phải cô thật sự làm đầu bếp chứ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng, chẳng qua chỉ là tạm thời.”
Phương Tĩnh Viện không có hứng thú đối với việc tạm thời hay không, thứ cô ta quan tâm ở đây là nấu ăn: “Cô biết nấu ăn sao? À không, đồ cô nấu có thể ăn được sao?”
“Cô ta nấu không thể ăn, chẳng lẽ cô nấu có thể ăn sao?”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Đàm Tiểu Yến ở bên cạnh đã trào phúng một câu.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười phun.
Cô nhớ tới một câu trước khi xuyên sách cô từng đọc được trên mạng, chính là nói về loại người giống như Đàm Tiểu Yến, so với việc để cô ta ở nhà gây rối, thà rằng thả cô ta ra để gây rối với người khác còn hơn.
Ngày thường bị Đàm Tiểu Yến mỉa mai, cô sẽ cảm thấy vô cùng phiền chán, nhưng lúc này thấy cô ta mỉa mai Phương Tĩnh Viện, cô lại vô thức cảm thấy có chút sảng khoái.
Phương Tĩnh Viện nghẹn lời, nếu không phải sợ gây ra ảnh hưởng không tốt, cô ta đã dạy cho người phục vụ này một bài học rồi.
Những người khác trong đoàn văn công vào trong tiệm, ồn ào tìm chỗ ngồi.
Phương Tĩnh Viện đi qua chỗ Đồng Tuyết Lục, nói: “Lần trước chuyện cô nhờ tôi đã làm rồi, bọn họ cũng giúp cô tuyên truyền vì muốn cô thiết kế kiểu tóc mới cho bọn họ, cô không được quỵt nợ đâu đấy!”
Đồng Tuyết Lục: “Yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Có điều bây giờ là thời gian cơm trưa, phải đến giờ nghỉ tôi mới có thời gian.”
Phương Tĩnh Viện tỏ vẻ thông cảm, sau đó lại quay về chủ đề trước đó: “Cô thật sự biết nấu ăn à? Học được khi nào thế?”
Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt bi thương, nói: “Con cái nhà nghèo phải bôn ba từ bé, cô cũng biết tình hình nhà tôi đó, em trai em gái đều còn nhỏ, tôi không học nấu ăn thì ai nấu cơm?”
Phương Tĩnh Viện: “……”
Giọng điệu, ngữ khí yếu ớt bất lực này của cô nghe vô cùng đáng thương.
Khiến người nghe quá chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-221-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-hai-muoi-mot.html.]
Cô ta và Đồng Tuyết Lục quen biết nhau từ nhỏ, cho dù trước đây bị té ngã, hay bị đánh cũng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của Đồng Tuyết Lục.
Phương Tĩnh Viện có chút mất tự nhiên: “Vậy trước đây việc gì cô phải rời khỏi nhà họ Đồng? Tôi nói là nhà họ Đồng bên kia, dì Đồng và chú Đồng thương cô như vậy, cho dù cô không đi, bọn họ cũng sẽ không đuổi cô!”
Vân Chi
“Cảm giác ăn nhờ ở đậu, cô không hiểu đâu.”
Đồng Tuyết Lục đè thấp giọng nói mình xuống, âm thanh rất nhỏ, dường như còn mang theo chút nghẹn ngào.
Nghe thấy thế tâm trạng của Phương Tĩnh Viện càng phức tạp hơn.
Đột nhiên Phương Tĩnh Viện nghĩ đến lần trước em trai cô xảy ra chuyện, cô ấy còn phải nhờ vả mình chứ không đi cầu cứu nhà họ Đồng bên kia.
Điều càng kỳ quái hơn chính là, sau khi nhà họ Đồng kia biết, hình như cũng thờ ơ, không giúp cô ấy tuyên truyền, cũng không lo lắng cho cô ấy.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước cô ấy phải rời khỏi nhà họ Đồng?
Nghĩ đến chuyện khi đó mình còn cười nhạo cô ấy, trong lòng Phương Tĩnh Viện không khỏi sinh ra cảm giác áy náy.
“Cô...” Phương Tĩnh Viện vừa áy náy, lập tức không biết mở miệng nói gì.
“Hôm nay có món gì, tất cả đều cho chúng tôi một phần đi.”
Đồng Tuyết Lục đáp lời rồi quay về phòng bếp.
Món ăn hôm nay gồm có thịt xào, trứng gà xào cà chua, và canh rong biết trứng gà.
Đồng Tuyết Lục bảo Quách Vệ Bình đứng ở bên cạnh quan khán, học tập, sau đó nhanh nhẹn nấu xong ba món mang ra ngoài.
Phương Tĩnh Viện đã chuẩn bị tốt tâm lý ăn “Cơm heo” rồi, không ngờ thức ăn còn chưa bưng lên, mùi hương đã không ngừng bay ra từ cửa sổ, lập tức khiến người bên ngoài phải nuốt nước miếng.
“Thơm quá! Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy món ăn nào thơm như vậy.”
“Thật sự là Đồng Tuyết Lục đang nấu ăn trong đó à? Sao tôi cảm thấy không đáng tin nhỉ?”
“Tôi cũng thế, tôi quen biết Đồng Tuyết Lục lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng nghe thấy cô ấy biết nấu ăn!”
Phương Tĩnh Viện: “Trước kia đúng là cô ấy không biết, sau đó khi chuyển về nhà bên này đã học được, lát nữa các cô đừng nhắc đến chuyện trước đây nhé.” Tránh kích thích cô ấy.
Chỉ trong nháy mắt mọi người đã hiểu được ý của Phương Tĩnh Viện, nghĩ đến tình hình hiện tại của Đồng Tuyết Lục, trong lòng bọn họ đều không nhịn được có chút chua xót.
Bọn họ liên tục đảm bảo lát nhữa nhất định sẽ không nhắc đến chuyện trước đây, ân ngoán ngày xưa với Đồng Tuyết Lục cũng xóa bỏ toàn bộ.