Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 211: Ly trà xanh thứ hai trăm mười một
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:07:48
Lượt xem: 172
Thấy Đồng Tuyết Lục đưa chiếc đũa đến trước mặt mình, trái tim Ôn Như Quy đập lỡ một nhịp, sau đó lại lần nữa đập nhanh như sấm.
Lần này bởi vì hai người đứng tương đối gần nhau, nên Đồng Tuyết Lục có thể nghe thấy được cả tiếng tim đập nhanh của anh, ý cười trong mắt cô càng đậm hơn.
“Đồng chí Ôn?”
Đồng Tuyết Lục cố nén cười gọi một tiếng.
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, hai tai đỏ lên: “Để tôi tự gắp là được rồi.”
Đối với câu trả lời này của anh, Đồng Tuyết Lục không cảm thấy bất ngờ chút nào, nếu anh dám ăn đồ do cô đút cho, thì anh đã không phải là Ôn Như Quy hơi tí là đỏ mặt lên nữa rồi.
Cô đưa đôi đũa qua cho anh: “Này.”
Khi nhận lấy đôi đũa, ngón tay Ôn Như Quy không cẩn thận khẽ chạm vào ngón tay cô. Tay anh run lên, thiếu chút nữa đôi đũa đã rơi trên mặt đất.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua đôi tai đỏ rực như có thể nhỏ ra m.á.u của anh, quyết định không trêu anh nữa.
Thấy Đồng Tuyết Lục quay người sang chỗ khác, lúc này Ôn Như Quy mới cảm thấy mình có thể thở dốc một hơi.
Khoai sọ chiên đường bên ngoài giòn bên trong ngạy, khoai sọ mềm mại thơm lừng, lớp vở bên ngoài vừa giòn vừa ngọt, cắn một miếng hương vị ngọt ngào lan từ miệng xuống tận đáy lòng.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục bưng đĩa rau xanh trong tay xoay người, hỏi anh: “Đồng chí Ôn, hương vị thế nào?”
Ôn Như Quy: “Ăn rất ngon.”
Đồng Tuyết Lục cong môi: “Anh thích là được rồi.”
“Thịch thịch thịch!”
Trả lời Đồng Tuyết Lục, vẫn là tiếng tim đập như sấm củ Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục gọi Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín xuống bếp bưng thức ăn lên nhà, sau đó bản thân chuẩn bị lấy một phần khoai sọ chiên đường ra mang sang cho nhà họ Ngụy ở cách vách.
Nhớ tới dáng vẻ nhìn Đồng Tuyết Lục cười đỏ mặt của Ngụy Nhiên, Ôn Như Quy nắm chặt đôi đũa trong tay, hỏi: “Đồng chí Đồng, cô muốn mang đồ qua cho nhà hàng xóm à?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Hai hàng lông mi của Ôn Như Quy khẽ run rẩy một cái: “Trời tối rồi, hay là bảo hai em trai của cô đi đi.”
Hai em trai: ???
Chẳng lẽ bọn họ không sợ tối sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-211-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-mot.html.]
Đồng Tuyết Lục cảm thấy ai đưa qua đó cũng giống nhau, nếu anh đã nói như vậy, thì cô sẽ bảo hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mang qua đó.
Đồng Gia Minh còn dễ nói chuyện, Đồng Gia Tín thì âm thầm buồn bực trong lòng.
Chuyến này cả đi cả về lại chậm trễ thời gian ăn cơm của cậu ta rồi!
Cậu ta nhanh chóng chạy sang nhà họ Ngụy như một cơn gió, sau đó lại chạy như bay về nhà ăn cơm.
Món đậu hũ nhồi thịt vô cùng ngon miệng, đậu hũ tươi mới trơn mềm, thịt heo băm nhuyễn trộn với nấm hương vừa dai vừa ngọt, khiến người ta không dừng đũa được.
Đồng Gia Tín rưới nước đậu hũ lên bát cơm trắng, ăn ngấu nghiến.
Đồng Miên Miên và Ôn Như Quy lại giống nhau, đều thích nhất món khoai sọ chiên đường kia.
Đồng Tuyết Lục dùng đũa chọc cho cô bé một miếng khoai sọ.
Cô bé cầm chiếc đũa lên ăn, cái miệng nhỏ phình phình như miệng con sóc, đáng yêu không chịu nổi.
Cơm nước xong xuôi, hai anh em Đồng Gia Minh đi rửa bát.
Đồng Tuyết Lục lấy khoai sọ chiên đường cô làm dư ra, và hoa cúc lần trước đã phơi khô cho Ôn Như Quy mang về.
Khi tiễn anh đến cửa, Đồng Tuyết Lục nhìn anh, hỏi: “Đồng chí Ôn, anh có biết thứ bảy tuần sau là ngày gì không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không biết.”
Chủ nhật tuần sau là Tết Trung Thu, trước Tết Trung Thu một ngày là ngày gì, anh thật sự không biết.
Đồng Tuyết Lục: “Là sinh nhật tôi, tôi định ngày hôm đó mời đồng chí Ôn, đồng chí Phác, và cả đồng chí Khương Đan Hồng kia nữa, cùng nhau tới nhà ăn một bữa cơm, không biết mọi người có chịu nể mặt tôi không?”
Cô rất bội phục nghị lực và sự cứng cỏi của Khương Đan Hồng, nếu đổi lại là cô, chưa chắc cô đã làm tốt hơn chị ta.
Hiện giờ chị ta lẻ loi một mình ở Kinh Thị, lại phải đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn xung quanh, cô rất muốn làm chút gì đó vì người phụ nữ đáng thương này.
Hơn nữa cô cảm thấy Khương Đan Hồng là người rất có trí tuệ.
Tuy rằng Khương Hoa Vinh có tội, rất nhiều người đều nói chị ta đại nghĩa diệt thân, nhưng nhà họ Khương cũng nuôi dưỡng chị ta từ nhỏ đến lớn, vẫn sẽ có một vài vị thánh mẫu cảm thấy chị ta ích kỷ vô tình.
Nếu như chỉ cử báo Khương Hoa Vinh thôi còn được, tiếp theo chị ta còn muốn cử báo cả chồng và cha chồng mình, một khi tin tức ấy truyền ra ngoài, chỉ sợ áp lực chị ta sẽ phải đối mặt sẽ vô cùng khủng bố.
Khả năng chị ta cũng đã đoán ra được điều này, cho nên mới nộp hết của hồi môn cho quốc gia, cũng chỉ lựa chọn công việc bình thường nhất.
Một người không thể chiếm tất cả chỗ tốt được, chị ta nộp của hồi môn cho quốc gia có thể ngăn chặn những người khác ghen ghét, đồng thời cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng các vị lãnh đạo.
Nếu như ngày nào đó chị ta cần trợ giúp, chắc chắn sẽ có người vì phẩm tính của chị ta mà vươn tay giúp đỡ.