Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 209: Ly trà xanh thứ hai trăm linh chín
Cập nhật lúc: 2024-11-04 14:06:03
Lượt xem: 248
Ôn Như Quy bước đến thu dọn đồ đạc giúp cô, lắc đầu nói: “Không phải, hôm nay là ngày nhà họ Khương nhận phán quyết, nên tôi xin nghỉ về đây.”
Đồng Tuyết Lục sửng sốt: “Nhà họ Khương? Không phải nhà họ Khương anh nói và nhà họ Khương tôi đang nghĩ đến là một chứ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Là một nhà, Khương Hoa Vinh.”
Đồng Tuyết Lục càng mơ hồ hơn: “Chẳng lẽ ông ta cũng từng đắc tội với đồng chí Ôn sao?”
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, nhớ tới lời ông nội mình nói, trong lòng anh dâng lên cơn xúc động...
Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nóng hơn, giống như có vô số trái tim màu hồng khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh đang bay phấp phwos.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Đồng Tuyết Lục có chút khó hiểu, ngay sau đó cô đã nghe thấy anh nói...
“Ông ta không đắc tội với tôi, nhưng đắc tội với cô.
“Thùng!!!!”
Trái tim Đồng Tuyết Lục giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gõ một cái: “Nhà họ Khương bị người ta cử báo, không phải là do đồng chí Ôn góp sức chứ?”
Ánh nắng hoàng hôn như cốc nước cam bị đổ, khiến không trung đều nhuộm màu vàng ruộm.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt Ôn Như Quy, hình như mặt anh lại bắt đầu đỏ lên: “Ừ.”
Sau đó anh kể ra chuyện mình ngồi xe đến tỉnh Bắc Hòa tìm Khương Đan Hồng thế nào, rồi cả việc Phác Kiến Nghĩa và ông nội anh xuất lực ra sao mới cử báo kéo được Khương Hoa Vinh xuống đài.
Lời anh nói rất bình thản, rất khách quan, không hề lôi kéo công lao về mình chút nào, nhưng không cần anh nói, Đồng Tuyết Lục cũng có thể cảm nhận được sự vất vả và mạo hiểm trong chuyện này.
Lần trước sau khi rời khỏi nhà cô anh lập tức đi đến tỉnh Bắc Hòa, khi đó anh vừa đi công tác về, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói còn khàn cả đi, nhưng vì chuyện của cô, anh lại bôn ba ngàn dặm chạy tới tỉnh Bắc Hòa một chuyến.
Trong miệng Đồng Tuyết Lục giống như bị ai đó nhét cho một miếng táo chua, chua chua ngọt ngọt.
“Cảm ơn anh, đồng chí Ôn!”
Trước đây khi mẹ Tiêu nói cho cô biết chuyện nhà họ Khương, cô còn tưởng rằng Khương Hoa Vinh đã đắc tội với nhân vật nào đó, trong lòng cô còn cảm thán người ác gặp ác.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, không phải ông trời có mắt, mà từ đầu đến cuối đều là do người ta thúc đẩy.
Còn người thúc đẩy không phải ai khác, chính là Ôn Như Quy.
Vân Chi
“Không cần khách khí.”
Đôi mắt hạnh long lanh của cô dường như sáng lên, mang theo cảm kích đối với Ôn Như Quy. Bị cô nhìn như vậy, trái tim Ôn Như Quy lại lần nữa đập tăng tốc.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua đôi tai đã đỏ lên của anh, đột nhiên khẽ hỏi một tiếng: “Đồng chí Ôn, anh đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?”
Ôn Như Quy ngẩn ra, sau đó lập tức lắp bắp: “Không, không phải, tôi chỉ đối xử tốt như vậy với mình cô mà thôi,”
Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Như Quy mới phản ứng lại, hình như lời này có chút càn rỡ: “Không phải tôi có ý đó……”
Đôi mày đẹp của Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng lên: “Vậy đồng chí Ôn có ý gì? Chẳng lẽ bình thường đồng chí Ôn cũng hay giúp các nữ đồng chí khác như vậy sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu liên tục: “Không phải, tôi không giúp nữ đồng chí khác.” Từ trước đến giờ đều chưa từng có.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng như học sinh tiểu học đối mặt với thầy cô giáo của anh, cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: “Đồng chí Ôn không cần căng thẳng, tôi chỉ nói đùa với anh thôi, nghe thấy anh nói như vậy, tôi rất vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-209-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-linh-chin.html.]
Ánh hoàng hôn rơi trên mặt cô nhuộm hồng cả đôi má.
Ôn Như Quy không nhịn được nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không dứt ra được.
Đúng lúc này, lại có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, là một giọng nam xa lạ:
“Châu Châu, em ở trong đó à?”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp phản ứng lại, phía bên kia Ngụy Châu Châu đã reo lên: “Anh trai xấu nhà em đến tìm em rồi!”
Nói xong cô bé bỏ lại Đồng Miên Miên, chạy bình bịch ra ngoài mở cửa.
Đồng Tuyết Lục cũng bị khơi dậy trí tò mò, bầu không khí ái muội trước đó cũng tan thành mây khói.
Một lát sau, Ngụy Châu Châu dẫn theo một cậu thanh niên cao gầy bước vào.
Cậu thanh niên ấy khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính, không hề xấu chút nào chỉ là làn da hơi đen mà thôi.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, cậu ta có chút sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Chào cô, chắc cô là đồng chí Đồng nhỉ? Tôi là anh trai Ngụy Châu Châu, tên là Ngụy Nhiên.”
Đồng Tuyết Lục cười đáp lại: “Chào anh, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, ngày thường hay nghe bà Thẩm với Châu Châu nhắc tới anh!”
Ngụy Châu Châu nói chen vào: “Chị Tuyết Lục, chị xem có phải anh trai em rất xấu không? Em vẫn luôn cảm thấy anh trai là do bà nội em nhặt về nuôi!”
Mọi người: “……”
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười phun.
Mặt Ngụy Nhiên lại càng đỏ hơn, cậu ta cúi đầu trừng mắt nhìn em gái mình một cái: “Đừng nói lung tung, anh và em đều là do cha mẹ sinh ra, nếu vẻ ngoài của anh xấu, thì em cũng như vậy.”
Hai mắt Ngụy Châu Châu trừng lớn, giống như bị câu nói này dọa sợ: “Anh nói bậy, em với anh đâu giống nhau, vẻ ngoài của em giống chị Tuyết Lục, đều là người đẹp siêu cấp!”
Thấy hai anh em liên tục bôi đen đối phương, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vô cùng thú vị.
Ôn Như Quy ở bên cạnh vô thức nhíu mày lại, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục cười, mặt Ngụy Nhiên càng đỏ hơn.
Cậu ta đưa túi rau dưa trong tay cho cô: “Rau dưa này bà nội bảo tôi mang qua đây cho cô.”
Đồng Tuyết Lục nhận lấy chiếc túi, vừa mở ra cô đã nhìn thấy bên trong còn có cả một chiếc váy liền màu trắng.
Hai ngày trước bà Thẩm đã may xong chiếc váy này rồi, chỉ là vòng eo hơi rộng, Thẩm Uyển Dung kiên quyết muốn sửa lại cho nó hoàn mỹ không tì vết, cho nên lúc này mới đưa sang cho cô.
Đồng Tuyết Lục nói lời cảm ơn: “Lúc nào anh về thì giúp tôi nói câu cảm ơn với bà nội anh nhé.”
Ngụy Nhiên không dám nhìn mặt cô, chỉ ậm ừ một tiếng, rồi dắt Ngụy Châu Châu về nhà.
Thấy Ngụy Nhiên ra về, trong lòng Ôn Như Quy mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa, Đồng Tuyết Lục nhìn Ôn Như Quy nói: “Đồng chí Ôn, hay là tối nay anh ở lại đây ăn bữa cơm nhé?”
Ôn Như Quy ngẩn người một chút, sau đó gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền cô.”
“Không phiền.”