Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 208: Ly trà xanh thứ hai trăm linh tám
Cập nhật lúc: 2024-11-04 14:05:43
Lượt xem: 177
Đồng Tuyết Lục thật sự muốn khóc, vì sao mỗi lần đều khiến cô gặp phải tình trạng xấu hổ như vậy?
Có điều chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là con ch.ó nhỏ kia.
Đồng Tuyết Lục cong môi cười hỏi: “Đồng chí Ôn, sao anh lại đến đây?”
Đối mặt với đôi mắt long lanh của cô, trái tim Ôn Như Quy đập như sấm.
Cô nói vẻ ngoài của anh rất đẹp!
Vẻ ngoài rất đẹp!
Đẹp!
Vân Chi
Điều này có phải có nghĩa là trong lòng cô, thật ra anh và người khác không giống nhau hay không?
Thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm kêu một tiếng không ổn, không phải anh giận rồi chứ?
“Đồng chí Ôn, vừa rồi chỉ là tôi đang nói đùa thôi, và rồi chữ Quy mà tôi nói không phải Quy trong tên anh, mà là Quy trong ô quy.” (*Ô quy = Rùa đen)
Lời này vừa ra khỏi miệng, Đồng Tuyết Lục đã muốn tát cho mình vài cái.
Đang yên đang lành lại nói cái gì thế hả? Đúng là càng giải thích càng không ra gì.
Cô ho khan một tiếng, nói: “Vừa rồi tôi lại nói sai rồi, tôi nói là Quế trong hoa Quế, muốn đặt tên cho con ch.ó nhỏ này là Tiểu Quế, anh cảm thấy thế nào?”
Ôn Như Quy: “!!!”
Thật ra vừa rồi anh cũng không nghe thấy những lời phía sau cô nói, chỉ nghe đến cô khen mình đẹp thôi, trái tim anh đã đập bình bịch rồi, không còn nghe được âm thanh nào khác.
Nhưng mà lúc này nghe cô giải thích, anh mới phản ứng lại, chẳng lẽ vừa rồi cô định đặt tên cho con ch.ó nhỏ này là Tiểu Quy sao?
Ngay cả con ch.ó nhỏ nuôi trong nhà cũng muốn lấy tên anh, anh có thể cho rằng thật ra cô cũng có ý với mình không?
Nghĩ đến điều này, mặt anh đỏ lên, từ tai đến cổ nhanh chóng ửng hồng.
Thịch thịch thịch!
Đột nhiên Ôn Như Quy cảm thấy may mắn khi hai người đứng cách nhau một khoảng, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Nhìn mặt anh dần dần đỏ hồng lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, Đồng Tuyết Lục sững sờ.
Chẳng lẽ giận thật sao?
Bình thường anh đâu giống người nhỏ mọn như vậy? Có điều cô cũng không đúng, đang yên đang lành lại buộc anh với con ch.ó nhỏ kia lại với nhau làm gì.
Đồng Tuyết Lục nghĩ một lát, sau đó quyết định sửa sai: “Nghĩ lại thì cái tên Tiểu Quế này cũng không êm tai lắm, đồng chí Ôn tri thức uyên bác, hay là anh giúp tôi đặt tên cho nó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-208-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-linh-tam.html.]
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, đột nhiên linh quang chợt lóe lên trong đầu: “Hay là gọi nó là Tiểu Lục nhé?”
Cô lấy tên anh đặt cho nó, có qua có lại nên anh cũng lấy tên cô?
Đồng Tuyết Lục: “...” Thật sự không cần đầu mà.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy hôm nay coi như mình đã nhì thấy được một phần khác trong người Ôn Như Quy rồi, nhìn bề ngoài anh lúc nào cũng lịch sự văn nhã như vậy, không ngờ lại là người phúc hắc!
Ngụy Châu Châu đứng ở bên cạnh bị mỹ mạo của Ôn Như Quy mê hoặc.
Lúc này cô bé mới lấy lại tinh thần, cất giọng thanh thúy nói: “Chị Tuyết Lục bảo gọi nó là Tiểu Quy, anh trai xinh đẹp này nói gọi nó là Tiểu Lục, hay là kết hợp với nhau gọi nó là Lục Quy đi?”
Đồng Tuyết Lục: “…”
Lục Quy???
Đây là ý tưởng quỷ quái gì vậy?
Không không, mau mau trở lại bình thường đi!
Hai mắt Ôn Như Quy lại sáng lên, giống như vì sao trên bầu trời đêm, khiến Đồng Tuyết Lục nhìn thấy cũng có chút hoảng hốt.
Đồng Tuyết Lục vội vàng nói: “Tôi thấy hay là gọi nó là Bánh Trung Thu đi.”
Sắp đến tết trung thu rồi, cô muốn ăn bánh trung thu.
Trong lòng Ôn Như Quy có chút tiếc nuối mơ hồ, thật ra anh cảm thấy cái tên “Lục Quy” thật sự rất không tồi.
Nhưng mà nếu cô đã không thích, vậy thì nghe lời cô.
Nghe thấy ba chữ bánh trung thu, Đồng Miên Miên nuốt một ngụm nước miếng, vỗ tay cất giọng trẻ con của mình lên, nói: “Bánh trung thu ăn rất ngon!”
Ngụy Châu Châu cũng muốn ăn bánh trung thu, gật đầu tán thành: “Vậy gọi nó là Bánh Trung Thu đi, đợi khi nào Bánh Trung Thu lớn, chúng ta làm thịt nó, làm thành món bánh trung thu nhân thịt chó!”
Ôn Như Quy: “……”
Đồng Tuyết Lục: “……”
Bạn nhỏ Ngụy Châu Châu này, nếu bạn còn thốt ra những từ ngữ kinh người như vậy, sau này sẽ không có ai chịu chơi cùng đâu.
Cuối cùng cơn xấu hổ xem như được giải quyết như thế.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho Bánh Trung Thu, dùng vải bố lau khô cho nó, sau đó bảo Ngụy Châu Châu và Đồng Miên Miên bế Bánh Trung Thu đi phơi nắng, tránh bị cảm lạnh.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Ngụy Châu Châu cảm thấy giá trị nhan sắc của Bánh Trung Thu đã tiến bộ vượt bậc, cô bé lập tức vứt bỏ Ôn Như Quy, ôm Bánh Trung Thu đi phơi nắng.
Đồng Miên Miên cũng nhấc đôi chân ngắn cũn cỡn của mình chạy theo sau, hai cô gái nhỏ ríu rít lặng lẽ nói thầm.
Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc một lát, sau đó hỏi lại lần nữa: “Sao hôm nay đồng chí Ôn lại về Kinh Thị thế? Căn cứ cho nghỉ à?”