Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 203: Ly trà xanh thứ hai trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-04 09:18:36
Lượt xem: 211
Vương Niên Trân rất muốn nhờ cậy Đồng Tuyết Lục, nên vừa nghe thấy cô hỏi thế, chị ta đã vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi làm ở xưởng quần áo, nhà xưởng chúng tôi thường xuyên có vải vóc và quần áo bị lỗi, cô xem...”
Chị ta còn chưa nói hết lời, nhưng trong lòng hai người đều ngầm hiểu.
Vật phẩm bị lỗi, tuy rằng có tỳ vết lại không ảnh hưởng đến tác dụng, giá cả còn rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa còn không cần phiếu.
Hiện tại trong tay cô có tiền, nhưng phiếu lại không đủ. Quần áo của ba anh em Đồng Gia Minh đã giặt trắng bệch rồi, cô muốn mua cho bọn họ mỗi người một bộ.
Còn cả cô nữa, khi rời khỏi nhà họ Đồng cô không mang theo quần áo mùa đông, bây giờ muốn về lấy chắc chắn là không được.
Nếu không nhanh chóng kiếm cho mình mấy bộ quần áo dày, khả năng mùa đông năm nay cô sẽ bị đông chết.
Hiện giờ đối phương đưa ra việc này, vừa lúc giải quyết nhu cầu của cô.
Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu đến, cô không ngờ chỉ tạm thời làm thay công việc đầu bếp còn có phúc lợi này.
Quá sảng khoái!
Đồng Tuyết Lục nói: “Tôi họ Đồng, đồng chí, xưng hô với chị thế nào?”
Ánh mắt Vương Niên Trân sáng rực lên: “Tôi là Vương Niên Trân, năm nay hai mươi hai tuổi, đang làm việc ở xưởng quần áo Hồng Dương!”
Đồng Tuyết Lục: “……”
Vừa hỏi đã tuôn ra sạch gốc gác như vậy rồi, đúng là quá thành thật.
“Đúng lúc tôi đang muốn mua chút bông và quần áo mùa đông, không biết chỗ chị có hay không?”
Vương Niên Trân gật đầu như giã tỏi: “Có có, thời tiết bắt đầu lạnh, từ hai tháng trước xưởng chúng tôi đã bắt đầu may quần áo mùa đông rồi, cô xem cô muốn mua bao nhiêu?”
Đồng Tuyết Lục cũng không khách khí: “Tôi muốn mua ba bộ cho mình mặc, một bộ mùa thu hai bộ mùa đông, còn muốn mua hai bộ cho bé trai mười mấy tuổi, mua cho bé gái khoảng năm tuổi hai bộ, chỗ chị có không?”
Vương Niên Trân bị danh sách cô đưa ra làm cho hoảng sợ: “Có thì có, nhưng mà số lượng cô đưa ra hơi nhiều, cô chắc chắn muốn mua nhiều như vậy sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Quần áo mùa đông của tôi bị người ta trộm mất rồi, nếu không mua, chắc không qua nổi mùa đông năm nay.”
Nghe thấy thế, Vương Niên Trân mắng kẻ trộm vài câu, sau đó nói: “Được, vậy chúng ta hẹn ngày gặp mặt đi.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi nói: “Chị muốn làm thịt kho tàu, thì nhớ mang thịt đến tiệm cơm đưa cho tôi trước, sau khi tôi nấu xong chị lại đến lấy, còn quần áo, đợi sau khi tan tầm chị đến tìm tôi sau nhé.”
Tách ra như vậy, cho dù bị người ta phát hiện, cũng có thể nói là người thân tặng đồ cho nhau chứ không phải đang giao dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-203-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-linh-ba.html.]
Vương Niên Trân cảm thấy cách làm này của cô rất tốt, chị ta khen ngợi vài câu, sau đó quay về nhà xưởng làm việc.
Khi quay lại tiệm cơm, Mạnh Thanh Thanh hỏi cô: “Người kia tìm cô có chuyện gì thế?”
Nghe thấy Mạnh Thanh Thanh hỏi thế, Đàm Tiểu Yến và Lưu Đông Xương ở bên cạnh đều nhìn sang, lỗ tai dựng đứng lên.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh bỉ trong lòng: “Tôi với chị gái người ta trước kia đều là công nhân xưởng dệt, vừa rồi đối phương nhận ra tôi, nên nói với tôi một vài chuyện có liên quan đến chị gái mình.”
Mạnh Thanh Thanh “Ồ” một tiếng, sau đó không hỏi tiếp nữa.
**
Hai ngày sau, Vương Niên Trân tới tiệm cơm tìm Đồng Tuyết Lục, hẹn với cô ngày mai gặp nhau sau giờ tan tầm.
Sau nghi nghe xong, tâm trạng của Đồng Tuyết Lục vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau đến giờ tan tầm, tiệm cơm quốc doanh đóng cửa vô cùng đúng giờ.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Thanh Thanh xong, Đồng Tuyết Lục đi về phía hoàn toàn ngược hướng với nhà mình.
Khi vào trong một con ngõ nhỏ hơi khuất, Đồng Tuyết Lục kêu hai tiếng giống tiếng chim Đỗ Quyên.
Rất nhanh ở chỗ ngoặt phía trước có một tiếng Đỗ Quyên khác đáp lại.
Cảnh hai người gặp nhau như đang đánh du kích thật sự rất khôi hài.
Sau đó Vương Niên Trân ra khỏi chỗ ngoặt, trong tay cầm một chiếc bao tải, nhìn có vẻ rất nặng: “Đồng chí Đồng, đồ đều ở trong này.”
Đồng Tuyết Lục lấy một chiếc áo khoác ra xem, sờ vải dệt bên ngoài rất dày và chắn chắn, vừa nhìn đã biết là ấm áp rồi.
Cô rất vừa lòng, hỏi đối phương: “Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
Vương Niên Trân nói: “Bốn mươi tệ năm mao bảy phân, số lẻ phía sau không cần đưa tôi, coi như là tạ lễ cô giúp tôi làm thịt kho tàu.”
Đồng Tuyết Lục sẽ không chiếm món lợi nhỏ này, cô đưa cho đối phương bốn mươi tệ sáu mao.
Nhiều quần áo như vậy, thật ra cô đã chiếm lợi rồi, tham thêm vài mao tiền cũng không khiến cô giàu hơn được.
Thây Đồng Tuyết Lục đưa thừa tiền cho mình, Vương Niên Trân vội vàng nói: “Cô chờ một chút, để tôi lấy tiền lẻ trả lại cho cô.”
Đồng Tuyết Lục xua xua tay: “Không cần, chị mau về đi, nếu lát nữa có người đến đây thì không ổn!”