Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 201: Ly trà xanh thứ hai trăm linh một
Cập nhật lúc: 2024-11-04 02:18:04
Lượt xem: 205
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Ôn Như Quy, Chu Diễm lập tức hoảng sợ: “Thằng nhóc này, không phải cậu về nhà nghỉ ngơi à? Sao còn tiều tụy hơn cả trước đây thế?”
Ôn Như Quy cất giọng khàn khàn nói: “Tôi về nhà làm chút chuyện.”
Cụ thể là chuyện gì, anh không định nói.
Chu Diễm mang vẻ mặt đồng tình nhìn Ôn Như Quy: “Nhìn cậu quá mệt mỏi rồi, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, sau này cậu vẫn nên kiềm chế một chút, đừng tưởng rằng mình còn trẻ thì không cần quan tâm đến chuyện sức khỏe.”
Ôn Như Quy cảm thấy hôm nay Chu Diễm đặc biệt dong dài, sắp nói nhiều ngang với chú Tông rồi.
Khi hai người về đến kí túc xá, từ đằng xa bọn họ đã trông thấy một cô gái đang đứng trước cửa phòng ký túc của Ôn Như Quy rồi.
Hai mắt Chu Diễm lập tức sáng lên, dùng khuỷu tay chọc Ôn Như Quy một cái: “Nhìn thấy không? Đó là con gái của sở trưởng Tiêu, trong mấy ngày cậu không có mặt ở đây, ngày nào cô ấy cũng đến hỏi cậu đã về chưa?”
Sắc mặt Ôn Như Quy rất bình thản, không mở miệng nói gì.
Nhưng Chu Diễm không vì thế mà buông tha cho anh, vẻ mặt cậu ta có chút ái muội, nói: “Cậu đó, diễm phúc không cạn đâu, tôi cảm thấy chắc hẳn con gái của sở trưởng Tiêu coi trọng cậu rồi!”
Ôn Như Quy nhíu mày, cắt lời anh ta: “Cậu đừng nói bậy, nói vậy sẽ làm hỏng thanh danh của đồng hí Tiêu.”
Chu Diễm nhếch miệng cười nói: “Cậu yên tâm, tôi chỉ nói thế trước mặt cậu thôi, ở trước mặt người khác một câu tôi cũng không nói.”
“Có điều tôi nói thật nhé, tuy rằng thân phận, địa vị của nhà họ Tiêu kém nhà họ Ôn các cậu, nhưng sở trưởng Tiêu cũng đứng đầu một phương ở căn cứ, thành tựu của ông ấy thế nào mọi người đều rõ như ban ngày, hiện giờ thế cục càng ngày càng rộng mở, nếu cậu cũng có ý, tôi cảm thấy đây cũng là sự lựa chọn không tồi.”
Nhà vợ Tiêu Bác Thiệm đã được sửa lại án xử sai, bản thân ông ta cũng càng ngày càng được thả lỏng, không bị khống chế chặt chẽ như trước nữa.
Cống hiến mấy năm qua Tiêu Bác Thiệm làm ra, cho dù thân phận của ông ta là gì, cũng không ai xóa bỏ được.
Năm 1964 phóng đạn đạo thành công, năm 1967 thành ông thí nghiệm ra b.o.m khí hydro, năm 1970 phóng thành công vệ tinh nhân tạo đầu tiên...
Trong những thành tựu đó, tất cả đều có mồ hôi và trí tuệ của sở trưởng Tiêu Bác Thiệm.
Những thành tựu ấy, dù lấy ra một cái nào cũng đủ để cả thế giới phải chú ý rồi, hiện giờ thế cục càng ngày càng rộng mở, thân phận địa vị của sở trưởng Tiêu Bác Thiệm cũng sẽ càng ngày càng cao.
Nếu xét như vậy, tuy rằng hiện tại nhà họ Tiêu kém nhà họ Ôn, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Lông mày của Ôn Như Quy càng nhíu chặt hơn: “Những lời như vậy sau này cậu đừng nói nữa!”
Vân Chi
Thấy Ôn Như Quy thật sự tức giận, Chu Diễm gãi đầu, nói: “Được được được, tôi không nói nữa, không phải vì tôi thấy cậu già đầu rồi vẫn cô đơn, sợ cậu ở vậy cả đời sao.”
Ôn Như Quy không để ý đến anh ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-201-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-linh-mot.html.]
Rất nhanh hai người đa đi tới ký túc xá, Tiêu Uẩn Thi cũng đã nhìn thấy Ôn Như Quy, vừa rồi cô ta còn đang cúi đầu xuống lúc này ánh mắt đã sáng rực lên.
“Đồng chí Ôn, đồng chí Chu, hai người về rồi à?”
Hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm cũng gật đầu chào hỏi đối phương.
Ôn Như Quy hỏi: “Đồng chí Tiêu đến đây tìm tôi sao? Không biết có chuyện gì không?”
Nghe thấy giọng nói của anh, Tiêu Uẩn Thi lập tức nhíu mày: “Đồng chí Ôn, sao giọng anh lại càng khàn hơn rồi? Anh chờ chút, tôi quay về lấy quả Lười Ươi đến đây cho anh.”
Không đợi Ôn Như Quy nói không cần, cô ta đã xoay người chạy mất.
Chu Diễm làm mặt quỷ: “Lười Ươi à, chính là thứ tốt đó!”
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Nếu cậu muốn, thì lát nữa cậu cứ lấy đi là được.”
Chu Diễm vội vàng xua tay: “Tôi chưa nói lời này nhé, hơn nữa, đâu phải người ta chuẩn bị cho tôi!”
Nói xong anh ta muốn vào phòng ký túc, lại bị Ôn Như Quy cản lại.
Ôn Như Quy cảm thấy lát nữa Tiêu Uẩn Thi đến đây, bọn họ trai đơn gái chiếc bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt, có Chu Diễm ở bên cạnh, người khác nhìn thấy cũng không nói lung tung.
Vốn dĩ Chu Diễm cũng muốn xem kịch, tất nhiên anh ta vui vẻ ở lại rồi.
Tiêu Uẩn Thi chạy đi một lát đã quay lại, đôi má hơi phiếm hồng vì chạy bộ: “Đồng chí Ôn, đây là Lười Ươi, anh cầm lấy đi.”
Nhưng Ôn Như Quy không nhận: “Cảm ơn đồng chí Tiêu, có điều tôi không thể nhận thứ này được, cô mang về đi.”
Hai hàng mi cong cong của Tiêu Uẩn Thi khẽ chớp một cái, cười nói: “Đây là tạ lễ cha mẹ tôi chuẩn bị cho anh, để cảm ơn anh lần trước đã đi đón chúng tôi, anh nhận lấy đi, nếu không tôi mang về nhà chắc chắn sẽ bị bọn họ mắng!”
Nghe thấy là thầy giáo và vợ thầy chuẩn bị cho mình, lúc này Ôn Như Quy mới nhận lấy: “Cảm ơn, lúc về phiến cô nói với thầy cô giúp tôi một tiếng.”
Thấy anh nhận đồ rồi, Tiêu Uẩn Thi mới nhẹ nhàng thở ra: “Thật ra anh không cần khách khí như vậy, lần này nếu không phải có anh giúp đỡ chăm sóc ông ngoại tôi, khả năng hiện giờ chúng tôi vẫn chưa về được đâu.”
“Đúng rồi, quả Lười Ươi này mỗi lần chỉ cần ngâm hai quả là được, dùng nước ấm ngâm khoảng mười lăm phút, nếu anh cảm thấy hương vị khó uống, có thể thêm chút đường phèn, thật ra nếu có thêm hoa cúc, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Ôn Như Quy lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Thấy thái độ thờ ơ trước sau như một của anh, hơn nữa sắc mặt anh còn rất mệt mỏi, Tiêu Uẩn Thi ngượng ngùng không dám tiếp tục ở lại nói chuyện phiếm nữa, cô ta vội vàng nói mình còn có việc, sau đó chạy mất.
Đợi đến khi cô ta đi khỏi, Chu Diễm còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Như Quy lại không cho anh ta có cơ hội mở miệng, anh đã xoay người về phòng mình.