Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-27 07:15:29
Lượt xem: 894
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài ngày liên tục phải ăn những bữa cơm như đ.ấ.m vào mồm, cả nhà chồng đã muốn lên cơn.
Thế nhưng, cơn tức giận của họ chưa kịp phát tác thì một tin tức chấn động đã tới trước.
Phượng bị người ta đánh ghen. Tin tức này truyền đến khiến cơn giận dữ của bọn họ như một quả bóng đang được bơm căng lại bị một vật nhọn đ.â.m thủng lập tức vỡ tan tành.
Phượng bị vợ của người đàn ông cô ta đang cặp kè bắt được, bị đánh cho một trận. Sau đó, cô ả còn bị người ta nhốt lại và gọi điện về đòi tiền chuộc.
Mẹ chồng tức giận làm ầm lên muốn báo cảnh sát. Tất nhiên, tôi không thể cho bà ta báo cảnh sát được. Tôi nhìn bố chồng, nói với giọng lo lắng.
"Bố à, nếu báo cảnh sát, chuyện này được chứng thực chẳng phải thanh danh nhà chúng ta hỏng hết sao? Bố và chồng con còn phải đến học viện. Cái Phượng sau này còn phải lấy chồng nữa đó."
Bố chồng nghe xong lời tôi nói, mắt ông lóe lên một tia nguy hiểm, sau đó không chút báo trước liền quay qua tát bà Năm một cái.
Cái tát đủ mạnh, thân hình chắc nịch của bà ta cũng loạng choạng suýt ngã.
Bố chồng chắc hẳn cũng đã rất căm ghét bà ta, vậy nên ông ta mới ra tay mạnh mẽ như vậy.
"Bà muốn hại c.h.ế.t tôi phải không? Báo cảnh sát, chuyện này nếu làm ầm lên thì mặt mũi tôi giấu vào đâu. Đúng là loại đàn bà tóc dài óc ngắn, đồ ngu dốt, cả ngày chỉ biết đánh bài không được việc gì. Cũng tại bà nuông chiều nó quá, bà im miệng."
Nói xong, có vẻ chưa bõ ghét, ông Thân lại lao vào đánh thêm cho bà ta hai cái bạt tai.
Lương ở bên cạnh có lẽ bị bất ngờ mà vẫn đứng như trời trồng.
Tôi nhìn xuống bà mẹ chồng đang nước mắt nước mũi chảy xuống tèm lem, thật hả dạ. Tôi quá hiểu bố chồng, người sĩ diện như ông ta coi thanh danh của bản thân còn hơn tất cả.
Thế nên, sự ấm ức của Phượng cũng chỉ có thể nuốt vào. Hơn nữa, cô ta cũng đâu có oan.
Sau khi cảm thấy mẹ chồng bị đánh chửi đủ rồi, tôi giả vờ hốt hoảng lao ra cản ông Thân lại. Lương cũng phản ứng, tiến lên đỡ bà Năm dậy.
Qua hồi lâu, mọi chuyện đã hòa hoãn, tôi cũng nhanh chóng cầm điện thoại lén gửi đi một tin nhắn.
Đang lúc ông Thân ngồi trên ghê sofa phồng mang trợn má quát tháo bà Năm, thì bên kia lại gọi điện đến.
Chị ta nói nếu báo cảnh sát thì sẽ trực tiếp công bố tất cả video hình ảnh chuyện tốt của Phượng cùng chồng cô ta ra ngoài.
Hơn nữa, cá c.h.ế.t lưới rách sẽ đến thẳng cơ quan của bố chồng làm loạn.
Ông Thân đang lúc mấu chốt trong sự nghiệp, thêm vào cả Phượng và Lương đều là giáo viên.
Ông ta nghe người kia đe dọa như vậy, lại thêm lời nói lúc trước của tôi, người trầm tĩnh như ông ta lúc này cũng lâm vào hốt hoảng thúc giục mẹ chồng đi lấy tiền.
Nếu chuyện này làm ầm lên sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Ông ta nhịn.
Vậy nên, bọn họ cắn răng mang tiền đi tới căn hộ của vợ chồng nọ chuộc người. Nhìn vẻ mặt như ăn phải ớt của đôi vợ chồng già, tôi thỏa mãn nhịn cười muốn nội thương.
Khi Phượng được đưa về nhà, cả người nhếch nhác không chịu được. Tóc bị cắt một mảng, quần áo cũng không chỉnh tề, giống như bị kéo cắt ra te tua, chỉ còn giữ được vài chỗ kín đáo.
Mặt cô ả có vẻ bị đánh khá đau, in hằn những dấu tay sưng đỏ.
Kiếp trước, chuyện của Phượng phải một thời gian nữa mới xảy ra. Hơn nữa lại được tôi ở phía sau giúp đỡ bưng bít, nên không lọt chút tiếng gió nào ra ngoài, bộ dạng cô ta cũng không thê thảm như bây giờ.
Nhưng lần này, tôi không giúp, mà còn làm cho chuyện này diễn ra nhanh hơn, náo động lớn hơn, để cho vợ người kia tìm được Phượng dễ dàng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-9.html.]
Chị ta cũng không làm tôi thất vọng, chỉ mới vài ngày đã tìm tới tận cửa, hơn nữa còn bắt tại trận.
Thế nhưng, ngoài dự tính của tôi, bà Năm vẫn có tiền chuộc Phượng. Xem ra, bà ta vẫn chưa giao hết tiền cho bên đó.
Có lẽ tiếp theo, người tôi nên giúp là bà ta.
Ông Thân xin cho Phượng nghỉ một tháng. Lý do là cô ta bị tai nạn.
Ông ta đúng là người cha tốt, chỉ vì không muốn ảnh hưởng danh tiếng của bản thân mà cái lý do con gái bị tai nạn cũng dám nói.
Tối đó, Lương nằm trên giường trăn trở. Tôi bực bội đang muốn lên tiếng thì đã nghe hắn lên tiếng nói trước.
"Doanh, em mới đi làm, có nghỉ hay không cũng không quan trong lắm, hay là em xin nghỉ vài ngày chăm sóc Phượng đi. Mình mẹ chân tay chậm chạp, không biết sẽ xoay sở ra sao..."
Hắn nói chuyện quá buồn nôn, khiến tôi suýt nữa đã không nhịn được mà chửi đổng.
Thật nực cười, tôi dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, chắc chắn mẹ chồng sợ phải ở nhà chăm con gái không có thời gian đi đánh bài, nên bày cho Lương bảo tôi nghỉ việc đây mà. Bà Năm yêu thương con gái, nhưng bà ta cũng rất nghiện bài bạc.
Sau bao nhiêu chuyện đã làm với tôi, hắn nghĩ tiếng nói của hắn đối với tôicó bao nhiêu phân lượng kia chứ.
Hắn lấy đâu ra tự tin lớn như vậy. Tôi cười khẩy châm chọc.
"Nói cũng thật hay, anh là anh trai sao không nghỉ mấy ngày tự tay mà chăm sóc em gái ngoan của anh đi."
"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, chuyện lần trước tôi còn chưa tha cho anh đâu."
Lương có lẽ không ngờ tôi sẽ phản ứng dữ dội như vậy, hơi thở hắn chợt cứng lại trong giây lát.
Sau đó, hắn thở dài một hơi lấy lại tinh thần đang định tiếp tục diễn kịch, tôi đã quá quen với cách mở bài này liền lên tiếng chặn ngang.
"Dù sao cũng đừng hòng tôi nghỉ việc chăm người thích làm tiểu tam, anh mơ cũng đừng nghĩ."
Nói xong, tôi quay người trùm chăn kín người. Lương vẫn tiếp tục độc diễn, hắn liên tục thở dài thườn thượt.
Nếu là trước đây, tôi sẽ không để hắn thở ra đến lần thứ hai đã đáp ứng giúp hắn rồi.
Lương thở dài thêm mấy tiếng nữa vẫn thấy tôi im lặng. Hắn liền nói với giọng buồn buồn.
"Doanh, em thay đổi rồi! Thật sự phải đến mức này hay sao?"
Vừa nghe hắn nói dứt câu, lông trên người tôi dựng đứng.
Ăn nói cái kiểu ghê tởm này, hắn không thấy ghê nhưng tôi thấy buồn nôn.
Từ khi sống lại, phải ngủ chung giường với hắn đã khiến tôi buồn nôn không chịu được.
Vậy mà, hắn vẫn chưa chịu dừng, còn muốn chọc điên tôi.
Tôi bấu chặt chăn, nhìn vào đứa con đang ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, tự trấn an bản thân không được xúc động.
Nếu muốn thành công mang cả con đi, tôi nhất định phải khiến cả nhà chồng không còn ai có khả năng tranh với tôi.
Với suy nghĩ ấy, tôi cuối cùng cũng thành công coi Lương như không khí, khó nhọc tiến vào giấc ngủ.