Tối đó, Lương cùng bố chồng đi làm về bước vào nhà liền thấy nhà cửa tối om, còn căn bếp vẫn lạnh tanh. Bà Năm hẳn đang rất lo lắng cho số tiền bị bà ta mang đi "đầu tư", nên càng bỏ bê không ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc.
Hoặc là, bà ta nghĩ có tôi ở nhà và tôi sẽ tiếp tục hầu hạ cả nhà họ như trước đây nên yên tâm bỏ bê để ra ngoài từ chiều.
Phượng vẫn như trước, đến giờ nấu cơm sẽ trốn vào phòng nghịch điện thoại. Đến giờ ăn sẽ đi ra. Giờ ăn thì không cần ai gọi, rất tự giác.
Đã vậy, tôi cũng bèn ở trong phòng chơi cùng con. Dù sao trước khi về nhà tôi đã ăn rồi, không đói.
Bố chồng đi vào mò mẫm bật điện, sau một lượt quan sát khắp nhà liền nhíu may. Ánh mắt ông ta đầy vẻ không hài lòng nhìn về phía Lương.
Hắn ta thấy vậy đen mặt đi vào phòng. Lúc thấy tôi cũng đang nghịch điện thoại, vẻ mặt hắn lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn.
Nếu là bình thường, hắn ta hẳn sẽ ngay lập tức phát tiết mắng chửi, nhưng hôm nay, hắn lại chịu đựng hạ giọng.
“Hôm nay em đã đi đâu, anh có nhắn tin nhưng không thấy em trả lời.”
Tôi nghe xong mới nhớ ra sáng nay vừa ra khỏi nhà đã thấy vài tin nhắn của hắn. Lúc đó, tôi chán ghét bỏ luôn điện thoại vào túi xách.
Lương thấy tôi vẫn im lặng liền đến gần định ôm tôi. Mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt cộng với mùi mồ hôi trên người hắn đột nhiên ập đến, khiến tôi buồn nôn tránh đi.
Hắn lại cho rằng tôi còn giận dỗi liền giở lại bài cũ dỗ dành.
“Chuyện này là anh có lỗi, anh xin lỗi em. Sau này sẽ không có tái phạm. Em tha thứ cho anh có được không? Doanh, em xem bố cũng vừa đi làm về hẳn đã rất đói rồi. Nấu cơm trước được không?”
Tôi suýt nữa đã cười ra tiếng.
Người đàn ông này còn có thể đê tiện đến mức nào đây? Tôi nhìn thẳng anh ta, cười gằn.
“Muốn ăn thì lăn vào mà nấu. Tôi không rảnh.”
Lương giật giật khóe miệng, không ngờ tôi sẽ nói vậy. Bình thường chỉ cần nói đến cha mẹ anh ta là tôi sẽ sợ hãi mà ngoan ngoãn đi làm, dù là bất kì việc gì.
Sau mọi chuyện mà hắn đã gây ra, hắn vẫn muốn tôi tiếp tục hầu hạ cả nhà bọn họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Nói được ra miệng như vậy, mặt hắn đúng là đủ dày.
Trước đây nhà họ ai cũng đều đúng giờ về ăn cơm nhưng chỉ mình tôi loay hoay xoay sở vừa con nhỏ vừa nội trợ. Một đống người đến bữa đều có cơm canh nóng hổi chờ đợi đã thành thói.
Giờ không ai làm nữa liền lập tức khó chịu.
Ngay khi tôi nghĩ Lương sẽ phát tác thì anh ta lại cười dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-8.html.]
Nụ cười khiến tôi ghê tởm.
“Được được được, anh nấu, anh sẽ nấu được không? Doanh, em đừng giận nữa.”
Nói xong, hắn lắc đầu tỏ vẻ chiều chuộng rồi xắn tay áo đi ra ngoài. Dáng vẻ này khiến cả người tôi nổi lên một trận gai ốc.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó đi đến bên cửa phòng nhìn vào bếp.
Vừa lúc mẹ chồng mở cửa bước vào. Bà ta có vẻ rất bất ngờ khi thấy Lương đang lúi húi ở trong bếp. Sau đó, bà ta đi vào phụ, tay vừa làm miệng lại nói mát.
"Con dâu nhà này đúng là có phúc thật, được cả chồng lẫn mẹ chồng hầu hạ cơm nước tận mồm nha."
Tôi nghe xong lại chợt thấy ngứa mồm, liền đáp.
"Tôi cũng chẳng muốn nhận cái phúc này đâu. Lương, nếu anh không muốn nấu thì ly hôn đi, rồi để mẹ anh tìm người khác về mà hầu hạ."
Lương sững sờ liên tục xua tay, mẹ chồng không ngờ tôi đáp lại không nể nang như thế, bà ta hừ lạnh một cái, hắng giọng đi vào phòng Phượng lôi cô ta ra ngoài.
Tối đó, trên bàn ăn chỉ có vài món nhạt nhẽo, cơm vừa sống vừa cháy.
Ông Thân mặt nhăn như khỉ, nhưng giáo dưỡng mà ông ta vẫn luôn tự hào khiến ông ta cố nuốt hết bát cơm rồi đứng dậy.
Dạo này, mặt ông ta có vẻ phải nhăn hơi nhiều.
Em chồng gảy gảy được hai miếng rồi hậm hực đi vào phòng, trước khi đi còn lườm tôi một cái.
Riêng năng suất ăn của mẹ chồng vẫn không hề giảm xuống.
Không biết bà ấy cảm thấy thật sự ngon hay vì bữa cơm này do Lương nấu, bà ta không nỡ khiến con trai bảo bối của mình buồn lòng.
Chẳng bù cho tôi lúc trước, mỗi bữa cơm tôi nấu, bà ta đều có thể moi ra một đống sai sót.
Miệng thì chê bai, nhưng mồm miệng thì vẫn rất thành thực. Ăn không chừa một miếng.
Đến đêm, sau khi xác định Lương đã ngủ say tôi liền lấy điện thoại hắn. Mật khẩu đã trở về là ngày sinh nhật của tôi.
Sau khi lục lọi một hồi, hoàn toàn không có gì đáng nghi, nhưng theo hiểu biết của tôi kiếp trước, thứ tôi cần tìm chắc chắn vẫn ở trên người hắn.
Tôi vừa trả điện thoại của hắn về lại chỗ cũ thì bất chợt điện thoại của tôi sáng lên, là Kim Duyên nhắn tin.
Nhìn những hình ảnh Kim Duyên gửi tới, tôi cười lạnh. Người dễ xử lý nhất trong nhà này là Phượng, cô ta cũng nên nhận kết quả của mình rồi.