Bàn tay tôi nắm chặt, móng tay cắm vào thịt có chút đau. Tôi tỉnh táo lại rũ mắt che đi sự thù hận đang muốn bộc phát.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến bố, nặng nề hỏi.
"Tại sao bố mẹ ly hôn?"
Mẹ tôi nghe xong sửng sốt ngẩng lên, sau đó có chút mất tự nhiên cúi đầu. Tôi không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
"Suốt mười mấy năm con chỉ gặp ông ấy hai lần. Lần thứ ba, con thấy ba đứng ở dưới nhà, mẹ đi xuống và đuổi ông ấy đi. Con đã lớn rồi, mẹ vẫn muốn giấu sao?"
Mẹ tôi thở dài, ngẩng lên nhìn tôi, giọng cũng trở nên nặng trĩu.
"Ông ấy... Có nhân tình bên ngoài."
Tôi cười chua chát. Mẹ tôi, bà ấy sống lâu như vậy rồi, cũng từng thấy bố tôi ngoại tình, nhưng mắt nhìn người vẫn kém như vậy.
Nếu như ngay từ đầu, bà ấy cho tôi biết sự thật về cuộc hôn nhân thất bại của họ, thì biết đâu xảy ra một biến số dù rất nhỏ, tôi sẽ có thể đối với Lương có đề phòng hơn, sẽ không đến nỗi kiếp trước thê thảm như vậy.
Từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt nhưng không được nói rõ ràng, lại thành chỗ hổng để mẹ con Lương chiếm được tiện nghi.
Tôi vốn không muốn nhận chỗ tiền này, nhưng khi nghĩ tới tình cảnh bây giờ, lại không thể làm gì khác. Tôi có chút nghèn nghẹn mở lời.
"Coi như con mượn trước của mẹ số tiền này. Một thời gian nữa... có lẽ, con cũng sẽ trở về cùng mẹ.”
Nghe được lời này, mẹ tôi định nói thêm gì đó, nhưng tôi chặn lại.
"Sống ở nơi này, con đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi."
Mẹ tôi lại rơi vào trầm tư im lăng cúi đầu, tôi tự giác cầm bọc tiền cho vào túi xách ra về.
Tôi ra khỏi chung cư Yên Lạc thì cũng đã gần trưa.
Bầu trời ngày hè, nắng vừa gắt vừa chói chang.
Tôi nhìn đồng hồ vừa mới 9 giờ 50.
Thấy vẫn còn kịp, tôi liền tranh thủ ra ngân hàng lập một tài khoản.
Tôi bỏ một nửa số tiền của mẹ tôi cho vào đó, lại gửi một nửa vào tài khoản của bà.
Sáng nay khi vừa ra khỏi nhà, tôi đã thấy tin nhắn của Lương, vốn dự định buổi trưa sẽ ghé về một chút, nhưng nhớ tới sự ghê tởm của mẹ con bọn họ, tôi không chút do dự đi thẳng tới chỗ Kim Duyên.
Kim Duyên là bạn học đại học của tôi. Cũng là người tôi quen được qua mẹ.
Cô ấy là con gái của một khách hàng ruột của mẹ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-5.html.]
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy liền vào công ty gia đình tiếp quản vị trí giám đốc. Tôi lại cùng cô ấy ở bên cạnh công ty mở một chuỗi quán cà phê và nhà hàng bánh ngọt.
Việc làm ăn cũng khá suôn sẻ.
Trước khi nghỉ việc, tôi cùng làm một chỗ với cô ấy, cũng có thể được coi là một nhân viên ưu tú của công ty. Chuyện tiền bạc đối với tôi cũng khá rủng rỉnh.
Công việc của tôi kiếm được nhiều tiền hơn lương làm giáo viên của Lương, nhưng sau khi có con, mẹ chồng nói đàn bà thì nên làm hậu phương cho chồng. Ở nhà giúp chồng dạy con mới là việc nên làm.
Khi ấy, tôi có phản kháng.
Thế nhưng, Lương an ủi nói rằng hắn ta không đành lòng để tôi vất vả.
Hắn nói, một gia đình hoàn hảo là có vợ ở nhà chăm nom, vun vén, chồng ở bên ngoài phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình. Hơn nữa, con còn quá nhỏ, nó cần mẹ ở bên.
Hắn vẽ ra viễn cảnh thật tốt đẹp biết bao. Tôi lại tin vào điều đó.
Sự phản kháng yêu ớt của tôi bị những lời dỗ ngọt của hắn nhanh chóng đánh gục.
Hắn ta rất biết lấy điểm yếu của tôi ra công kích. Tôi nhìn đứa nhỏ, liền thỏa hiệp.
Ấy thế mà, hắn muốn tôi có trách nhiệm, tôi ở nhà làm tròn trách nhiệm, hắn nói không muốn tôi chịu vất vả thì tôi cũng đã chịu đủ vất vả, sau cùng hắn lại ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm.
Nực cười làm sao.
Công việc của hắn vốn là công việc danh giá, nhưng kiếm lại chẳng được bao nhiêu.
Chi tiêu trong nhà thường bị thiếu hụt. Tôi luôn phải lấy tiền hoa hồng kiếm được được từ kinh doanh quán cà phê để bù vào. Hắn ta biết, cả nhà chồng cũng biết nhưng lại coi đó là chuyện đương nhiên.
Có những lúc, kinh doanh không tốt. Thời gian đó không có tiền chi tiêu, tôi yêu cầu bọn họ tiết kiệm lại một chút, cả nhà họ liền giãy đành đạch lên.
Bà Năm lại cho là con trai bà ta làm việc vất vả nuôi tôi, chẳng bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.
Có một số kẻ chính là giống loài khó hiểu như vậy, nếu bạn làm cho họ quá nhiều, họ sẽ liền coi đó là chuyện của bạn, là trách nhiệm của bạn. Sự biết ơn sẽ hóa thành ỷ lại.
Một khi bạn không làm nữa, liền sẽ bị lên án và chỉ trích.
Khi ấy, tôi đã sợ hãi và bất lực nhường nào, nhưng lại chỉ có thể liều mạng chịu đựng.
7.
Tôi vẫy một chiếc taxi đi tới chỗ hẹn. Vừa bước vào quán cà phê, tôi đã thấy Kim Duyên đang ngồi trước laptop chăm chú làm việc, bên cạnh đặt tách trà nhỏ.
Trông cô ấy cũng rất ra dáng của một nữ tinh anh.
Như cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, cô ấy ngẩng lên, khi nhìn thấy tôi liền mỉm cười vẫy vẫy.