Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 847
Cập nhật lúc: 2024-09-27 22:51:31
Lượt xem: 80
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Sau này anh đến thành phố Phong, sẽ tiếp xúc với số tiền càng nhiều hơn, đến lúc đó anh cũng ngại nhiều sao? Em đã quyết định cho anh mượn, cầm đi, từ nhỏ Bạch Mân chưa từng trải qua ngày lành nào, gả đến nhà chúng ta cũng lo liệu suốt ngày, rất vất vả.”
Doanh thu của phố lương thực mấy tháng qua là thứ người ngoài không dám tưởng tượng, chút tiền ấy chỉ là một cọng lông trâu.
Kiếp trước không có điều kiện, đời này đã có điều kiện, vậy đương nhiên sẽ muốn dành những điều tốt nhất cho gia đình mình.
Bạch Mân là một cô gái tốt, xứng đáng sở hữu những gì tốt nhất, người khác có, đương nhiên cô ấy cũng không thể thiếu.
Cố Đình Hoài nhìn số tiền được nhét vào trong tay, mắt đỏ lên: "Bé, anh cả…”
Không biết từ khi nào Cố Tích Hoài đã chạy tới, một phen ôm lấy cổ Cố Đình Hoài: "Này, đây bày ra bộ dạng gì thế? Cho anh tiền anh còn khóc sao anh cả? Nếu như con bé cho em tiền, em có thể vui mừng đến nở hoa! Anh không cần thì đưa nó cho em!”
Cảm xúc xúc động của Cố Đình Hoài lập tức bị Cố Tích Hoài đánh bay, có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng làm loạn!”
“Con bé cho anh thì anh cứ lấy đi, đều là người một nhà, sau này cố gắng hết sức trả lại là được, con bé nói đúng, anh thật sự nên tổ chức cho chị Bạch Mân một cái hôn lễ cực kỳ náo nhiệt khí phát!” Cố Tích Hoài vỗ vỗ vai Cố Đình Hoài, trịnh trọng lạ thường nói.
Cố Đình Hoài nghẹn ngào trong cổ họng, gật đầu với hai người.
Cố Nguyệt Hoài chỉ giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai anh cả không cần đi làm công, để anh ba đi dạo quanh huyện với anh, mua hết cả đồ dùng cần để kết hôn về, thuận tiện liên hệ với thợ mộc một chút, đánh giá dụng cụ gia đình, có thứ gì cần thêm đều thêm vào, chọn một ngày lành dọn đến nhà mới, sau đó tổ chức hôn lễ ở nhà mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-847.html.]
"Em trở về ngủ trước, về phần chi tiết các anh tự mình thương lượng đi.” Cố Nguyệt Hoài nói xong, vỗ vỗ m.ô.n.g rời đi.
DTV
Cố Tích Hoài khoanh tay trước ngực, nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói với giọng điệu có chút phức tạp: “Không biết bắt đầu từ khi nào, trước kia rõ ràng là một đứa em gái khiến người ta chán ghét, hôm nay lại biến thành một cây đại thụ như này, che mưa chắn gió cho chúng ta.”
Cố Đình Hoài mím môi, nhẹ giọng nói: "Con bé đã chịu đựng quá nhiều quá nhiều rồi, trong một năm nay, con bé đã chịu khổ rất nhiều.”
Một cô gái mười tám mười chín tuổi, mỗi lần đều chạy ra ngoài đến ngàn dặm xa xôi để giải quyết phiền toái trong nhà, bà chủ của phố lương thực, nói ra thì dễ, có thể tưởng tượng được muốn thu phục một thứ gai góc như Hình Kiện, lại còn giao tiếp với phía chính phủ, có thể là chuyện dễ dàng được sao?
Hơn nữa anh ấy cũng không quên lời nói lúc trước, Cố Nguyệt Hoài quen biết Hình Kiện, là bởi vì bị bọn buôn người bắt cóc.
Suốt chặng đường này, cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ, chỉ là cô chưa bao giờ nói với bọn họ thôi, nhưng bọn họ thật sự có thể coi như không biết sao? Hiện giờ bọn họ có thể ăn no mặc ấm, thậm chí sống trong căn nhà mới và cưới được vợ. đều không thể thiếu công lao của cô.
Nghĩ như vậy, Cố Đình Hoài chỉ cảm thấy đau lòng, thân là anh cả trong nhà, lại để em gái gánh vác gánh nặng lẽ ra anh ấy phải gánh.
Ánh mắt Cố Tích Hoài cũng lập lòe, sau một lúc lâu, mới lau đi màn sương mù dâng lên trong mắt.
Anh ấy tức giận đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c Cố Đình Hoài: “Đêm hôm khuya khoắt, bà bà mẹ mẹ, chúng ta chỉ cần nhớ rõ cái tốt của con bé, nỗ lực hết sức, tương lai cũng có thể trở thành người mà con bé có thể dựa dẫm, bây giờ nghĩ nhiều như vậy không phải tự mình chuốc lấy rắc rối à?”
Cố Đình Hoài gật đầu thật mạnh: “Ừ, đúng lúc ngày mai cần đi mua đồ dùng kết hôn, không bằng đi mua hai phần luôn, đến lúc đó Thiếu Ngu trở về, cũng có thể tiết kiệm chút sức lực, con bé bận quá, người làm anh như chúng ta phải luôn chuẩn bị tốt cho hôn sự của con bé.”
Cố Tích Hoài liếc mắt nhìn một xấp tiền giấy dày cộm trong tay anh ấy, sảng khoái nói: "Được rồi! Sáng sớm ngày mai em sẽ đi!”