Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:30:39
Lượt xem: 220
Hai mắt Cố Nguyệt Hoài cong cong, khẽ cười nói: “Em muốn đến thành phố Chu Lan một chuyến.”
Huyện Thanh An chính là huyện hạt của thành phố Chu Lan, cung may huyện Thanh An cũng không hẳn là huyện thành lạc hậu, cũng có trạm xe lửa, tuy khoảng cách hơi xa nhưng cũng thoải mái hơn ngồi xe hơi nhiều.
“Thành phố Chu Lan?” Cố Đình Hoài nhướng mày.
Cả nhà bọn họ gần như đều sống quanh huyện Thanh An, anh ấy lớn như thế còn chưa từng đến thành phố Chu Lan bao giờ, chứ đừng nói tới người nhỏ tuổi như Cố Nguyệt Hoài, lúc này anh ấy lập tức phản đối: “Em đến thành phố Chu Lan làm gì? Không được, một mình em đi trên đường không có ai giúp đỡ, cha nghĩ gì thế này, sao có thể để em một mình đến thành phố Chu Lan chứ?”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, âm thanh không lớn nhưng cố chấp: “Anh, em có chuyện phải đến thành phố Chu Lan, phải đi.”
Cố Đình Hoài siết chặt nắm đấm, có chút bất lực, mãi một hồi lâu, anh ấy mới thấp giọng nói: “Là vì thằng hai sao?”
Cố Nguyệt Hoài không trả lời thẳng, chỉ cười nói: “Anh cả à, chúng ta là người một nhà.”
“Thế anh cả đi với em.” Cố Đình Hoài hít sâu một hơi, ánh mắt đau lòng nhìn em gái, sự bất mãn đối với Cố Duệ Hoài càng tăng lên, có thể tưởng tượng được dáng vẻ lăn lộn không tiếc, lại cảm thấy tên kia giống như có mười con trâu cũng không thể kéo lại được.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu một cái: “Trong nhà cần có người chăm lo, em có thể đi một mình được.”
Cố Đình Hoài còn định nói gì đó, thế nhưng nhìn dáng vẻ và tính tình đang thay đổi của em gái, cũng biết cho dù mình có nói gì cũng vô dụng, đột nhiên cảm thấy cô cũng không còn giống như trước chỉ biết ăn uống, tự do tự tại cái gì cũng không để trong lòng.
Gánh nặng của cả nhà lại để cho cô em gái nhỏ tuổi nhất gánh chịu.
Trên mặt Cố Đình Hoài hiện lên vẻ ảo não và xấu hổ, trong lúc bất chợ cũng không biết nên nói gì để biểu đạt cảm xúc của mình.
Cố Nguyệt Hoài ăn bánh bao xong, hắng giọng một cái, lộ ra dáng vẻ không thèm để ý, nhíu mũi vẻ mặt vô cùng đau lòng: “Anh cả, nếu anh còn không ăn bánh bao nữa sẽ nguội đấy, một cái bánh bao hết năm xu đấy anh!”
“Em đấy.” Cố Đình Hoài bật cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
*
Đại đôi sản xuất Đại Lao Tử.
Lúc hai người quay về tới cũng vừa lúc đến thời gian làm việc, Cố Đình Hoài cũng không trở về nhà, đến nhận dụng cụ rồi đi thẳng đến dòng sông, Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy đã đi xa, trở về nhà.
Cô về nhà khóa cửa lại, đi vào không gian chờ.
Một đêm không bẻ bông lúa mì nào, cảm thấy không quen, thế nhưng nhìn một núi lúa mì chất đống trong kho, Cố Nguyệt Hoài cong môi, việc quan trọng nhất hôm nay chính là mua một chiếc cối xay, chuyển vào không gian chờ để hoạt động.
Thu hoạt lúa mì, sau đó lại gieo giống, rồi lại nhặt trứng gà, việc nông hôm nay mới được xem là kết thúc.
Cố Nguyệt Hoài đi vào hà lá liếc nhìn bốn chiếc rương gỗ, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc nhẫn phỉ thúy bình thường nhất trong rương, cô cũng không hiểu quá nhiều về đồ trang sức, thế nhưng cũng biết “chuyên gia nhìn thế nước, người thường nhìn màu sắc”.
Chiếc nhẫn phỉ thúy này trong suốt xuyên thấu, trông rất mọng nước, chắc hẳn là hàng cao cấp.
Thế nhưng, chiếc nhẫn này được xem như món đồ trang sức bình thường nhất trong số tất cả trang sức mà cô có.
Cố Nguyệt Hoài cầm chiếc nhẫn, sau đó lại nhặt thêm mười cái trứng gà, lúc này mới rời khỏi không gian.
Cô cẩn thận gói thật kỹ chiếc nhẫn rồi nhét vào trong túi, cầm trứng gà đi tới nhà Vương Bối Sinh, lần tai ương tai bay vạ gió này, xem như chủ nhiệm Vương đã dốc hết sức giúp đỡ, đây là ân tình, huống chi lúc này cô còn có chuyện cần nhờ ông ấy, thế nên không thể hà tiện được.
Cố Nguyệt Hoài vừa ra khỏi nhà, lại thấy Điền Tĩnh đứng trước cửa nhà Nhậm Thiên Tường nhìn dáo dác.
Cô không nhịn được cười lạnh một tiếng, tên Nhậm Thiên Tường này đúng là mạng lớn.
Lúc này vẫn chưa có “tội làm nhục phụ nữ”, nếu không Nhậm Thiên Tường đã ngồi tù mấy năm liền rồi, bây giờ còn chưa đủ chứng cứ, Điền Tĩnh lại đến bệnh viện kiểm tra, Nhậm Thiên Tường ngồi tù mấy chục ngày lại vô tội thả về.
Thế nhưng anh ta vừa ra tù lại chạy đến tìm Điền Tĩnh, trái lại phản ứng còn rất tốt.
Nam cặn bã, nữ đê tiện, vốn nên hợp thành một đôi, còn thêm Trần Nguyệt Thăng nữa, từ nay về sau cuộc sống lại càng náo nhiệt hơn, trái lại cô cũng muốn xem thử một chút, Điền Tĩnh sẽ làm cách nào để có thể rút lui toàn thân, mọi việc đều suôn sẻ, trở thành vợ của quan chức cấp cao giống như kiếp trước đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-72.html.]
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài cong môi, đi thẳng ra sân.
Nghe thấy tiếng động, Nhậm Thiên Tưởng trông gà hóa cuốc vội vàng lùi về sau một bước, cuống cuồng nhìn về phía phát ra âm thanh, thế nhưng vừa nhìn một cái lại khiến anh ta bất ngờ không phản ứng kịp, người phụ nữ với vóc dáng nở nang, gương mặt xinh đẹp này là ai?
Bất thình lình, ánh mắt Nhậm Thiên Tường trừng lớn, kinh ngạc hô lên: “Cô… cô là, cô là Cố Nguyệt Hoài?”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, nói thêm một câu với Nhậm Thiên Tường cô cũng ngại bẩn, xoay người lập tức rời đi.
Nhậm Thiên Tường đuổi theo hai bước, lại dừng bước, nhớ tới lần suýt nữa bị đánh chết, lại còn cuộc gặp gỡ trong đồn cảnh sát, anh ta không nhịn được rụt đầu lại, thế nhưng nhìn theo bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài, trong mắt anh ta không nhịn được hiện lên vẻ mừng như điên.
Vốn là cảm thấy Cố Nguyệt Hoài quá xấu xí, quá mập, cho dù có là bảo bối của nhà họ Cố cũng không nên khiến bản thân mình như thế, bây giờ thì tốt rồi, cô biết cách giảm cân, biết làm đẹp rồi, trông dáng vẻ xinh xắn đó, nếu cô giảm cân thêm một tí nữa, chắc chắn sẽ còn xinh hơn Điền Tĩnh!
Đây nào là mắt cá gì chú, đây hoàn toàn là một viên ngọc thô còn chưa được mài dũa mà thôi!.
Thế nhưng nghĩ đến thủ đoạn hung ác và lời nói sắc bén của Cố Nguyệt Hoài, Nhậm Thiên Tường lại có hơi lùi bước.
Cô gái này cũng không phải là cô gái dịu dàng, dễ bắt nạt như Điền Tĩnh, nói chuyện với cô nếu hơi lơ là một chút có thể sẽ mất mạng liền, hơn nữa nhìn vẻ mặt chán ghét cô dành cho anh ta, có thể cam tâm tình nguyện gả cho anh ta sao?
Nhậm Thiên Tường không nhịn được rơi vào trầm tư, Cố Nguyệt Hoài hay là Điền Tĩnh, thật sự là một đề bài khó mà lựa chọn được.
*
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết suy nghĩ của Nhậm Thiên Tường, cô xách theo trứng gà đi tới nhà Vương Bồi Sinh.
Vương Bồi Sinh là một người ông lão có tri thức, năm đó sau khi xuống thôn quê không bao lâu đã cưới một cô gái ở đại đội sản xuất, ở lại trong thôn, nhiều năm như thế cũng xem như an cư lạc nghiệp.
DTV
Cô không đến chỗ chăn nuôi trước mà chạy thẳng tới nhà ông ấy, chỉ vì để đưa trứng gà.
Dù sao ở chỗ chăn nuôi có đủ loại người, không phải nơi thích hợp để tặng quà.
Vương Bồi Sinh là con trai độc nhất trong nhà, sau khi quyết định an cư ở đây, ông ấy đã đưa cha mẹ đến ở đây, thế nhưng cha ông ấy mất sớm, bây giờ cũng chỉ còn lại một người mẹ già thôi.
Cố Nguyệt Hoài gõ cửa một cái, lớn giọng la: “Bà nội Vương ơi!”
Một hồi sau, một bà cụ đi đứng không nhanh lắm ra mở cửa, đầu bà cụ đầy tóc bạc, các nếp nhăn trải đầy trên mặt, trông vô cùng hiền hậu, vừa nhìn đã biết là một bà cụ tốt tính, hiền lành.
Mẹ của Vương Bồi Sinh đã lớn tuổi, cũng không còn đi làm việc được nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng nói: “Bà nội Vương, cháu là Nguyệt Hoài đây.”
“Nguyệt Hoài? À à, con gái nhà họ Cố?” Bà cụ suy nghĩ một chút, sau đó mới đáp lại, trong lòng cũng thầm giật mình, bà ấy nhớ dáng vẻ của con gái nhà họ Cố tròn trịa, không gầy thế này nhỉ?
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bà cụ vẫn dịu dàng nói: “Sao thế? Cháu tới đây có chuyện gì nào?”
Bà ấy biết con gái nhà họ Cố nổi tiếng bất hảo trong thôn, cả thôn cũng chẳng muốn gặp, thế nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người đều có duyên của riêng mình, bà cụ cũng sẽ không nổi giận với một cô bé vì điều này.
Hơn nữa bà cụ cũng có nghe con trai nói, cô con gái nahf họ Cố này có văn hóa, vẽ báo tranh tường cũng vô cùng đẹp.
Cố Nguyệt Hoài khom người một cái, đưa mớ trứng gà trong tay cho bà cụ, nói: “Hôm qua anh cháu bị chó sói cắn, nhờ chủ nhiệm Vương đưa đến trung tâm y tế trong huyện, cháu tới đây để cảm ơn.”
Bà cụ Vương có hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn mấy quả trứng gà tròn vo trong giỏ, kinh ngạc nói: “Ôi, bà không dám nhận đâu, trứng gà là đồ tốt, bà không nhận được đâu, cháu gái cháu mang về đi, bà đã nhận được lời cảm ơn rồi, bà sẽ nói lại cho chú Vương của cháu!”
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, cũng không nhận, quay đầu lập tức rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Bà nội Vương, thế cháu gửi giỏ lại nhà bà trước nhé, khi cháu về cháu sẽ tới lấy.”
Bà cụ Vương nhìn theo bóng lưng dần xa của Cố Nguyệt Hoài, sau đó cúi đầu nhìn giỏ trứng, trong lòng vô cùng cảm động.
Bà hiểu con trai của mình, nhiệt tình, hiền lành, ở trong đại đội nếu giúp được ai ông ấy sẽ giúp ngay, nhiều năm như thế cũng đã giúp được không ít người, nhưng người đến tận nhà để cảm ơn chỉ có lác đác vài người mà thôi.
Con gái nhà họ Cố là một người tốt, tất cả những người trong đại đội hiểu lầm cô rồi.