Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:17:54
Lượt xem: 193

Tuy việc cha cô bị bắt là chuyện ngoài ý muốn nhưng doạ cho ông biết cũng tốt. Tranh thủ mượn cơ hội này để nói cho ông hiểu rằng nhà mình không còn nghèo mạt nữa, không cần phải mạo hiểm chạy tới chợ đen, xem như là triệt tiêu những ý tưởng đang rục rịch trỗi dậy trong đầu ông.

Cố Nguyệt Hoài ngồi thụp xuống, chuẩn bị mở một chiếc rương ra để xem. Cố Chí Phượng ở cạnh cô, nói nhỏ: “Bé à, tổ tiên trông như thế nào vậy? Con có thấy ông cọn chưa? Ông còn trách cha không?”

“Cha, cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi. Nếu sau này cha khôi phục và chấn hưng nhà họ Cố thì ông nội làm sao có thể trách cha được nữa?” Cố Nguyệt Hoài nói.

Cố Chí Phượng thở dài nặng nề: “Nói thì dễ đấy? Bây giờ là xã hội mới rồi, chỉ đi buôn bán nhỏ cũng có thể bị xem như tội đầu cơ trục lợi, bị bắt bớ. Khôi phục kiểu gì đây? Sợ rằng cả đời này cũng chẳng có cơ hội đó.”

Nhắc tới điều này, Cố Chí Phượng cũng có chút nhụt chí.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cha, không nói gì.

Có lẽ hiện tại không phải một thời đại tốt, nhưng qua mười năm nữa, nông nghiệp sẽ phát triển và tiến vào thời kì vàng, kinh tế cả nước bắt đầu cất cánh, người người ở mọi nơi đi buôn bán. Tuyệt đại đa số mọi người sẽ nắm bắt được cơ hội, trở thành nhóm người giàu có đầu tiên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một cơ hội.

Cơ mà chuyện này hãy nói sau đi, tạm thời không đề cập đến nữa.

Thấy Cố Chí Phượng có phần nhụt chí, Cố Nguyệt Hoài không nhịn được mà nói: “Cha, cha không tò mò xem tổ tiên để lại những gì à?”

Cố Chí Phượng nhướn mày, uể oải nói: “Có thứ gì mà cha cọn chưa từng thấy sao?”

“Thế ạ?” Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn ông.

Cô lau bùn dính trên chiếc rương, nhẹ nhàng kéo ổ khoá đầy rỉ sét.

Cố Chí Phượng nói là nói vậy thôi. Khi nghe thấy tiếng mở khoá, ông vẫn tò mò xán lại xem.

Chiếc rương được mở ra, bên trong chứa đủ loại đồ sứ có kiểu dáng rất đặc biệt. Chiếc hũ kèm nắp lá sen có màu sắc rất đẹp, bình hoa mai với chiếc nắp dát vàng lộng lẫy, lọ thuốc hít với kỹ thuật sử dụng bút mực tinh xảo,…

Trong rương này có tổng công mười món đồ sứ to nhỏ khác nhau, đáng tiếc là chúng đã bị hư hỏng vì quá trình ô-xi hóa.

“Shh… Đây đều là đồ cổ!” Cố Chí Phượng kinh ngạc thốt lên. Cố Chí Phượng nhoài người xem xét thứ ở trong rương, vẻ mặt đang khá thả nhiên bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Bây giờ ông mới biết vật quý do tổ tiên để lại không phải là thứ tầm thường.

Kiếp trước Cố Nguyệt Hoài đã từng nhìn thấy những thứ này, vậy nên cô không kinh ngạc lắm.

Sau đó, cô mở chiếc rương sơn mài thứ hai. Bên trong là những chiếc hộp đựng đồ trang sức được xếp ngay ngắn, có lớn có nhỏ, có ngắn có dài, ở trên còn vẽ những bức tranh rất tinh xảo.

Cố Nguyệt Hoài mở một chiếc hộp dài, trong đó là một đôi vòng ngọc thạch tròn dẹp có màu xanh ngọc lục bảo hết sức đẹp mắt, chất ngọc tuyệt đẹp, độ trong suốt rất cao. Xét riêng về giá trị cũng đủ để coi nó là đồ gia truyền.

Cố Chí Phượng khẽ hít sâu một hơi: “Lúc nhỏ, cha từng thấy bà nội con đeo một đôi vòng tay, chất của chúng rất trong. Ông con đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được chúng cho bà con, bà con cũng rất thích chúng. Tiếc là sau này bà phải bán nó để trả nợ cờ b.ạ.c cho cha…”

Nói đến đây, giọng của Cố Chí Phượng tràn đầy nỗi ân hận xót xa.

DTV

Cố Nguyệt Hoài không nói gì, tiếp tục mở chiếc rương thứ ba.

Nếu đồ được cất trong hai rương trước chỉ là vật gia truyền không thể bán đi thì đồ được cất trong chiếc thứ ba chính là thứ có thể quy ra tiền.

Bên trong chiếc rương thứ ba là những từng xấp đồng bạc trắng được gói kĩ bằng giấy báo, ngoài ra còn có những chồng vàng thỏi bạc thỏi được xếp ngăn ngắn.

Đồng bạc trắng là đồng tiền được lưu thông trong thời dân quốc, nó còn được gọi là đồng đại dương.

Sau khi thực hiện chính sách tiền tệ mới, nhà nước cũng bắt đầu ra tay thu hồi đồng đại dương và tiêu huỷ chúng, dù vậy vẫn để sót một chút. Cho đến hiện nay, ở một số vùng nông thôn xa xôi vẫn còn sử dụng đồng “Viên đầu to” để giao dịch với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-39.html.]

Từng thỏi vàng được xếp chồng chất lên nhau, thậm chí còn có chút chói mắt.

Cố Chí Phượng nín thở, kinh ngạc nhìn rương gỗ sơn mài trước mặt, sau đó lại nhìn sang cô con gái vẫn đang tỏ ra hết sức bình tĩnh của mình. Ông bỗng cảm thấy người cha già của mình sao mà lạ lẫm thế.

Ông ấy hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Con gái, nhiều tiền vàng như thế, con phải cất thật kỹ đấy.”

Đương nhiên phải cất cho kỹ, năm đó, nhà thờ tổ trong thành bị làm tiền đặt cược cho người khác, cả nhà bọn hợ mới trằn trọc quay trở lại nhà cũ trong thôn, khi đó trong nhà đã hư hại rất nhiều, miễn cưỡng ở hơn mười năm, sau đó mới đập đi xây là căn nhà vách đất thế này.

Thế nhưng phải giấu thế nào, giấu ở đâu lại là một vấn đề cần phải được nghiên cứu.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lúc, nói: “Cha, cha ngàn vạn lần đừng nói cho anh hai nghe chúng ta có những thứ này nhé.”

Cô vốn chỉ muốn nói như thế, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt thất vọng của cha mình. Dù sao khi cô nói những lời này, người ngoài không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy cô ích kỷ, hẹp hòi, muốn ăn một mình, không muốn chia tài sản mà tổ tiên để lại cho mấy người anh.

Nằm ngoài dự đoán, Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu, nói: “Con gái yên tâm, đừng nói là thằng hai, cho dù thằng cả hay thằng ba, cha cũng sẽ không nói đâu. Đã nói tổ tiên để lại những thứ này cho con, nói cho bọn chúng làm gì?”

“Những thứ này đều là của con, mấy đứa kia không có phần! Con lặng lẽ giấu kỹ mới đúng, cha sẽ ngậm chặt miệng!”

“Sau này, những thứ này sẽ là của hồi môn cho con mang theo, đừng bận tâm tới mấy đứa anh con, con trai nhà họ Cố là mình đồng da sắt, có thể tự chăm lo cho bản thân mình, sao có thể giành những thứ này với em gái chứ?”

Cố Chí Phượng nói có lý chẳng sợ, dường như rất sợ Cố Nguyệt Hoài không tin lời mình, thế là lại cẩn thận dặn dò mấy câu.

Nghe cha dặn đi dặn lại, mắt Cố Nguyệt Hoài không khỏi rung rung, nóng hổi.

Cho dù đang ở trong hoàn cảnh nào, cha vẫn luôn đặt cô lên hàng đầu, cho dù đối diện với tài sản khổng lồ như thế, ông ấy vẫn tĩnh táo dặn dò, không hề kêu cô phải chia cho mấy anh.

Cô cảm thấy mình không xứng với tình yêu sâu như núi của cha cô, trong lòng cảm thấy chua chát, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Môi Cố Nguyệt Hoài mấp máy, mãi một lúc lâu sau, mới nói: “Cha, thật sự xin lỗi cha.”

Thật sự xin lỗi, làm hại cha đã lớn tuổi như thế còn phải bôn ba bên ngoài, thật sự xin lỗi vì đã hại bố bệnh tật quấn thân như thế còn phải ngồi tù chờ chết. Thật sự xin lỗi đã khiến cả nhà họ Cố nhà tan cửa nát, c.h.ế.t thê thảm.

Cố Chí Phượng hơi vui trong lòng, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô: “Con bé ngốc, sao còn xin lỗi cha thế này? Có việc gì phải xin lỗi đâu chứ? Cha rất vui khi được đối xử tốt với con, ở trong lòng cha, người nào cũng không bằng con gái của cha.”

Cố Nguyệt Hoài ngẩn ra, chợt mỉm cười.

Cô xoa dịu cảm xúc mình một cái, mở cái rương thứ tư ra.

Trong rương chứa đầy những cuộn giấy, tiện tay mở ra một cuộn đều là hàng thật. Nếu như đặt ở thế hệ sự, một bức họa như thế cũng có thể đấu giá được mấy chục triệu.

Cố Chí Phượng cười ha ha một tiếng: “Đồ mà tổ tiên ta để lại đều không phải đồ thường, con gái, con phải giữ gìn thật kỹ đấy. Giấu đi, không thể để bất kỳ người nào biết được đâu. Ba về trước đây, tránh để mấy đứa anh con sinh nghi, con cũng ngủ sớm một chút đi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô tiễn Cố Chí Phượng về, sau đó lại cài chốt cửa, lúc này mới bắt đầu nghĩ cách nên xử lý những thứ này thế nào.

Chắc chắn không có cách nào bán được, nếu bị báo lại sẽ lại kéo theo một đợt tai họa không đáng có, những thứ này nếu để tới đời sau sẽ là những tác phẩm vô cùng quý giá, thế nhưng ở thời điểm hiện tại chỉ là những tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Nếu không kiếp trước Điền Tĩnh cũng sẽ không dùng những thứ này để đổi lấy công việc.

Vậy cô phải giấu những thứ này ở đâu đây chứ?

Cố Nguyệt Hoài nhìn xung quanh một lượt, trong căn phòng lớn chừng bàn tay nhìn một chút là hết này, chỗ duy nhất có thể giấu đồ chỉ có gầm giường, thế nhưng nơi rõ ràng như thế, không gọi là giấu, chỉ có thể gọi là để.

Cô vô cùng băn khoăn, suy nghĩ một chút, quyết định lấy đồ trong rương ra trước, phân ra vẫn ít thu hút sự chú ý hơn để cùng một chỗ, huống chi bốn cái rương gỗ màu đỏ giống hệt nhau này thật sự quá nổi bật, không thể đặt trong phòng.

Loading...