Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-09-19 22:23:37
Lượt xem: 53
“Thanh niên tri thức Tống! Cậu không thể đi! Bây giờ rất nguy hiểm, mưa to không ngớt, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ trú mưa trước đã!” Vương Phúc bước lên ngăn cản Tống Kim An, vẻ mặt không đồng ý.
Ban đầu Yến Thiếu Ngu xuống dưới, ông ta đã lo lắng hãi hùng rồi, nếu lại thêm Tống Kim An xuống nữa, e là ông ta sẽ không ngủ được.
Những thanh niên tri thức đến từ thủ đô đều không phải là người bình thường, nếu xảy ra sơ suất, một bí thư đại đội nhỏ bé như ông ta làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm này? Đây cũng không phải là chuyện vặt vãnh, mà là chuyện sống còn!
Ngược lại, ánh mắt Tống Kim An kiên định: “Bởi vì nguy hiểm thế nên tôi mới phải đi tìm bọn họ!”
“Cậu… Haiz…” Vương Phúc cũng lau nước mưa trên mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Điền Tĩnh nắm chặt lấy vạt áo của Tống Kim An, ánh mắt hơi vội vàng, muốn kéo anh ta xuống dưới ngay.
Trong cốt truyện, Tống Kim An không cần làm gì cả cũng có thể sống sót quay về, huống hồ gì đã là lúc này rồi, nếu như còn chần chừ nữa, núi sạt lở đất, đất đá ập đến rồi, nói không chừng thật sự sẽ chôn vùi bản thân ở nơi đây!
Điền Tĩnh đưa tay buộc dây thừng cho Tống Kim An, nói: “Chúng ta…”
DTV
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, một tiếng gầm dữ dội đã vang lên! Tiếp đó là mặt đất rung chuyển dữ dội!
“A…” Vẻ mặt của vài người còn sót lại thay đổi, kêu lên trong sợ hãi nghẹn ngào.
Bởi vì mặt đất bỗng nhiên nứt ra vài khe hở, một vài cây to bám rễ rất sâu cũng bị trồi lên khỏi mặt đất, lộ hết rễ ra bên ngoài, sấm sét vang rền, núi lở đất nứt, trông hơi đáng sợ.
Tròng mắt của Vương Phúc co lại, hét lớn: “Là sạt lở đất! Chạy mau!”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Điền Tĩnh bèn hung ác, ôm thật chặt Tống Kim An, nhảy xuống dưới sườn dốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-296.html.]
Hai người nhanh chóng rơi vào trong bóng tối mênh mông, Cố Chí Phượng không chịu đi, mọi người phải lôi kéo mới đưa ông ấy rời khỏi đỉnh núi được, thế đất ở đây rất cao, một khi xảy ra núi sạt lở đất, sẽ sụp đổ trước tiên.
Bọn họ phải mau chóng đi đến chỗ an toàn, huống hồ cơn mưa triền miên, lại tách rời khỏi phần lớn đội, mất đi sự đe dọa của tiếng người, nếu lúc này đụng phải sói và gấu đen, có thể lượm được mạng trở về hay không lại là một vấn đề khác.
“Bé ơi…”
*
Thời gian quay về năm phút trước.
Cố Nguyệt Hoài siết chặt dây thừng trượt xuống, chốc lát đã xuyên qua những đoạn sườn dốc, thế đất ở nơi này quá cao, độ dốc cũng quá lớn, lại không có người đến đây làm ruộng bậc thang, tuy nhiên đất ở đây rất tơi xốp lại thích hợp để trồng trọt.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Đình Hoài và Trần Nguyệt Thăng đang từ từ di chuyển, tiếp tục trượt xuống.
Khoảng một phút trôi qua, cuối cùng cô cũng đến một đoạn sườn dốc thoai thoải, có thể đứng vững, ở đây có rất nhiều lá cây đã khô, dẫm lên trên còn có thể phát ra âm thanh rắc rắc, mà những lá khô này không phải lá của loại nào khác mà là lá của củ sắn.
Đưa mắt nhìn ra xa, diện tích của mảnh ruộng củ sắn này vô cùng lớn, dường như tất cả sườn dốc đều chi chít củ sắn.
Việc đào bới ở kiếp này chắc hẳn sẽ vô cùng thuận lợi, không xảy ra núi sạt lở đất và bùn đất lở như kiếp trước, giữ gìn được nhiều củ sắn hơn, cũng nguyên vẹn hơn, nhiều củ sắn như thế này, nếu như đào và đem về hết đủ để các xã viên không phải lo trong thời gian dài.
Điền Tĩnh quả thật là một người may mắn hệt như cá Koi, mặc kệ có phải nguyên nhân ban đầu là bởi vì cô ta đã biết trước ở nơi này có củ sắn hay không, ít nhất kiếp trước cũng là cô ta phát hiện ra mảnh ruộng củ sắn này, mang đến hy vọng cho mọi người trong đại đội.
Lúc này, Cố Đình Hoài và Trần Nguyệt Thăng đi được nửa đường một cách nhọc nhằn, Cố Nguyệt Hoài thấy thế, hét lên với bọn họ: “Tìm thấy rồi! Đi lên trước báo cho mọi người đi, nghĩ cách xem làm thế nào đào hết những củ sắn này mang về!”
Nghe thế, vẻ mặt Cố Đình Hoài buông lỏng, may mà thật sự tìm được rồi, nếu không, không biết đám người đại đội này còn gây ra rắc rối gì nữa, nghĩ như vậy, anh ấy bèn nói: “Được! Anh đi lên trước, thông báo cho mọi người!”