Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường, đút cô bé ăn trứng chưng, vô cùng bình tĩnh : “Yên tâm , sẽ báo án , cũng đều là nhà quê, nào dám giao thiệp với mấy cầm s.ú.n.g chứ? Cha cũng sẽ để .”
Cố Nguyệt Hoài một tiếng, cũng chẳng để tâm đến chuyện của Trần Nguyệt Thăng nữa, chỉ hỏi: “Hôm nay Thiếu Đường ngoan ?”
Cố Tích Hoài gật đầu, chợt tò mò hỏi: “Nguyệt Hoài, Thiếu Đường thông minh hơn ?”
DTV
Anh nhớ lúc mới về đây, cô bé một cái gì cả, cũng chẳng năng gì, cả cứ ngơ ngơ chẳng chút sức sống nào, thế nhưng bây giờ khác, chỉ thể tự ăn cơm, tự vệ sinh, thỉnh thoảng còn thể một hai chữ.
Mí mắt Cố Nguyệt Hoài cong cong, cũng hề ngạc nhiên: “Có lẽ do phong thủy của chúng .”
Cố Tích Hoài tin điều , vẫn : “Dáng vẻ Thiếu Đường xinh , chờ tới khi con bé hơn, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân xinh , thế nhưng rốt cuộc nhà con bé còn ai ? Chúng nên tìm nhà cho con bé ?”
Lúc tới vấn đề tìm nhà, mặt Cố Tích Hoài còn chút cam lòng.
Khoảng thời gian , sống chung với Yến Thiếu Đường , cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, khác với Cố Nguyệt Hoài khi còn bé, thật sự bù đắp cho tấm lòng trai của , nếu rời xa cô bé, thật sự nỡ.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu một cái: “Anh ba cần quan tâm chuyện , buổi tối ăn món gì để em nấu cơm?”
Cố Tích Hoài suy nghĩ một chút, : “Một nồi rau củ lớn và bánh ngô nướng?”
“Được!”
Cố Nguyệt Hoài dùng cải trắng, khoai tây, khoai lang mật, miến và nửa con gà hầm chung một nồi, mùi nước súp thơm ngon, đó cán bột lên men thành bánh bột ngô dán lên thành của chiếc nồi sắt, lúc hầm hương thơm nồng nàn lan tỏa.
Ánh mắt Cố Tích Hoài xúc động Cố Nguyệt Hoài, nhẹ giọng : “Nguyệt Hoài, em thật sự đổi nhiều đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-168.html.]
Cố Nguyệt Hoài ngừng tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường, giọng điệu nhẹ bẫng: “Mọi đều sẽ đổi khi chuyện xảy với họ.”
Cố Tích Hoài còn gì đó, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài về, đầu hai đầy mồ hôi, chiếc khăn lông vắt cổ cũng ướt đẫm, thể thấy hôm nay hai việc vô cùng chăm chỉ.
“Anh cả, trong ấm nước nóng mới đun, đổ tắm cùng cha , tắm xong ăn cơm.” Cố Nguyệt Hoài lấy rau củ hầm và bánh ngô nướng , hương thơm tràn ngập trong nhà.
“Ôi.” Cố Đình Hoài đáp một tiếng.
Cả nhà lặng lẽ vây quanh chiếc bàn nhỏ, hưởng thủ sự yên bình hiếm .
“Với tay nghề của Nguyệt Hoài, đầu bếp cho tiệm cơm Quốc Doanh cũng thành vấn đề!” Cố Tích Hoài khen bữa tối nay dứt, mấy câu quen thuộc , Cố Đình Hoài nhịn bật : “Cha cũng mấy câu y như thế, là, thử một chút?”
Cố Nguyệt Hoài bật : “Vị trí công việc ưa chuộng đó, ngoài giành sứt đầu mẻ trán cũng giành nổi, em thì quên .”
Cô cũng đùa, ở tiệm cơm Quốc Doanh, cho dù là đầu bếp nhân viên phục vụ, đều thuộc hàng những công viễc nhất, đủ khiến khác hâm mộ. Nói đơn giản một chút, việc ở đó, thức ăn do tiệm cơm cung cấp còn ngon hơn cháo và bánh ngô ở nhà nhiều.
Đây là sự thật, Cố Tích Hoài chút thất vọng chép miệng một cái, vùi đầu ăn cơm.
Cố Nguyệt Hoài đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, : “ , hôm nay con gặp Tần Vạn Giang ở đại đội đấy.”
“Tần Vạn Giang?” Cố Chí Phượng nhíu mày, đương nhiên ông chẳng cảm tình gì với , hai cũng xem là quan hệ tình địch.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Tranh tường thành , ở công xã đến xem xét, là còn tuyền truyền mạnh mẽ hơn.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt của cả nhà cũng thả lỏng hơn, đối với nhà họ Cố mà , chuyện xem là chuyện vui hiếm .