Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:54:54
Lượt xem: 181

Cố Thiên Phượng khẽ thở dài nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Cố Chí Phượng, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu.

Cố Ngân Phượng bĩu môi, bà ta có chút không vui nhưng tiền trong túi đã ngăn bà ta nói những lời đuổi người, tính toán một chút, chỉ cần tiết kiệm được tiền ăn, bà ta cũng không kén chọn cháo loãng và dưa muối.

Hơn nữa, bà ta còn muốn hỏi rốt cuộc Cố Chí Phượng đi đâu để làm giàu, thế mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Bà ta làm việc trong nhà máy bông, cho dù đã cố gắng nhưng cả về thu nhập và phúc lợi đều kém xa anh cả Cố Thiên Phượng, hơn nữa nhà đông con nên bình thường bà ta thực sự rất khó khăn, may mà chồng của bà ta làm trong nhà máy có thể nói chuyện cùng, nếu không bà ta cũng không có cách nào sống qua ngày được.

Nếu Cố Chí Phượng thật sự có cách kiếm tiền, sau này bà ta ở nhà cũng có thể thẳng lưng mà sống không phải sao?

Cố Nguyệt Hoài vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngân Phượng đã biết bà ta đang nghĩ gì, cô vốn muốn mặc kệ nhưng nhìn thấy Cố Chí Phượng đang cười chuẩn bị đi nấu cơm tối, cô mím chặt môi, không muốn làm cha mất hứng thú.

Trong khoảng thời gian này ông ấy vẫn luôn vì chuyện của Lâm Cẩm Thư và Cố Duệ Hoài mà không vui, thật vất vả mới vui vẻ được một chút.

Cố Nguyệt Hoài giao Yến Thiếu Đường cho Cố Tích Hoài đang rảnh rỗi nhất, cô vào nhà chốt cửa lại, sau đó lấy từ không gian ra mười quả trứng gà và một con gà mái, con thỏ cũng đã lớn hơn rất nhiều nhưng mà bây ăn thịt vẫn còn hơi sớm.

Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian, cô cầm gà mái và trứng gà đi ra khỏi phòng.

Cố Ngân Phượng vẫn luôn để ý đến cô cháu gái đã thay đổi tính cách này, vốn dĩ bà ta còn thắc mắc tại sao cô đi vào nhà rồi khóa cửa lại, nhưng quay đầu lại nhìn thấy trong tay cô cầm một con gà mái và một ít trứng gà, đôi mắt của bà ta bắt đầu tỏa sáng.

Bà ta nhảy xuống khỏi giường đất rồi vội vàng đi đến, nhìn đồ vật trong tay Cố Nguyệt Hoài, bà ta không khỏi vui vẻ ra mặt: “Ôi trời! Bé ơi, trong phòng này còn dấu gà sao? Con gà mái này thật là béo, không rẻ có phải không? Còn có trứng gà này…”

“Ôi, Chí Phượng à, cuộc sống nhà em thật là tốt, còn tốt hơn cả chị và anh cả ở trong thành phố!”

Vừa nói bà ta vừa quay đầu lại liếc nhìn Cố Chí Phượng, nhìn thoáng qua người em trai không có tầm mắt, vốn tưởng rằng tối hôm nay lại phải ăn dưa muối và khoai lang, không ngờ còn có thể ăn thịt gà!

Cố Thiên Phượng cũng không phải người tham lam, ngày xưa ông ta ăn nhiều thịt, nên ánh mắt cũng không nông cạn như vậy.

Tuy nhiên, ông ấy biết rất rõ cuộc sống hằng ngày của Cố Chí Phượng trôi qua như thế nào, mặc dù người em trai này lúc trẻ đã từng ở nước ngoài, nhưng đáng tiếc lại là người không chịu phấn đấu, cuối cùng mặc dù trốn khỏi được thành phần địa chủ nhưng lại không thể gỡ bỏ nhãn mác này.

Ông ấy ở trong đại đội sản xuất nổi danh là ma cà bông*, bình thường hay trộm buôn bán.

*Đây là một từ gốc Pháp, bắt nguồn từ chữ “vagabond”, có nghĩa là kẻ lang thang lêu lổng, nay đây mai đó, không nhà cửa, không nghề nghiệp.

*Đây là một từ gốc Pháp, bắt nguồn từ chữ “vagabond”, có nghĩa là kẻ lang thang lêu lổng, nay đây mai đó, không nhà cửa, không nghề nghiệp.

Vốn tưởng rằng sớm muốn gì người em trai này cũng sẽ bị bắt đi ngồi tù, nhưng không ngờ lại gặp được vận mây, cũng không biết lấy đâu ra tiền, trong nhà còn có thể ăn thịt gà và trứng gà.

Cố Đình Hoài cầm lấy con gà mái, anh ấy ngẩn ra gọi: “Bé?”

Cố Nguyệt Hoài không hề hoảng sợ, cô cong môi cười nói: “Trưa hôm nay em đưa Thiếu Đường đến công xã mua.”

Nói xong, không đợi Cố Đình Hoài nói cô lại nói tiếp: “Anh cả, anh đi g.i.ế.c gà đi để em đi nấu cơm.”

“Được!” Cố Đình Hoài đáp lại, sau đó anh ấy đi đun nước nóng rồi mang gà ra ngoài sân xử lý.

Cố Nguyệt Hoài thì thái rau chuẩn bị nấu giống như buổi trưa, sau nó nấu thêm một đĩa thịt gà to, vừa thực tế lại còn có thể ăn no, về cơm, trong nhà cũng không có gì khác chỉ có gạo lứt, dùng nước giếng trong không gian nấu hương vị cùng rất tuyệt vời.

Cha cô Cố Chí Phượng rất con trọng tình anh em, tuy rằng nhà bác cả và cô hai có rất nhiều khuyết điểm, nhưng kiếp trước họ cũng chưa bao giờ làm điều gì quá đáng, kiếp này cô vẫn có thể khoan dung nấu cho họ một bữa cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-117.html.]

Thà làm người tốt còn hơn làm kẻ ác.

Cố Nguyệt Hoài đang thái đồ ăn kèm, nấu cơm gạo lứt cũng phải cần có kỹ thuật, Cố Chí Phượng cũng không nhàn rỗi.

Ông ấy ngồi trên giường đất với Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng, chần chờ một lúc ông ấy mới hỏi: “Hai đứa con gái nhà chị hai đều xuống nông thôn tham gia sản xuất sao.”

“Đúng vậy, cấp trên đã kêu gọi thanh niên trí thức lên núi và xuống nông thôn, đến nông thôn trời đất rộng lớn hơn.” Cố Ngân Phượng ưỡn n.g.ự.c nói, vẻ mặt như thể người làm công tác văn hóa, nói xong bà ta lại thở dài: “Mấy con khỉ gầy nhà chị cũng phải đi.”

Thanh niên trí thức và thanh niên có văn hóa trong thành phố xuống nông thôn, hay là thanh niên có văn hóa để sách xuống từ thành phố xuống nông thôn, đều được phân đến các đội sản xuất, đi làm tính công điểm giống như những xã viên bình thường, từ đó chia khẩu phần lương thực.

Nói đến đây, Cố Ngân Phượng đau khổ nói: “Đối với những gia đình đông con trong thành phố, một nhà chỉ có thể dữ lại một đứa, những đứa khác đều phải xuống nông thôn, nếu như cố chấp ở lại trong thành phố, cũng sẽ không được phân công việc, em nói xem, không có công việc thì sống thế nào?”

Cố Chí Phượng không thể xen vào được, dù sao nhà ông ấy cũng xuất thân từ đại đội sản xuất nông thôn, không cần xuống nông thôn.

Cố Thiên Phượng không nhìn nổi em gái đang nói bậy, ông ta cau mày nói: “Lên núi và xuống nông thôn là con đường duy nhất của thanh niên cách mạng, em đừng có mà nói bậy, nếu lời này để cho chủ nhiệm nghe được, để xem đứa trẻ nhà em được sắp xếp công việc tốt gì.”

“Đừng nói đến chúng ta nữa, chồng Bội Lan là cán bộ, cũng phải xuống nông thôn sao?”

“Anh phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên, trở thành một đồng chí tốt.”

Cố Nguyệt Hoài nghe thấy những lời nói chính nghĩa này thì không khỏi nhếch môi cười.

Bác cả và bác gái cả đều trọng nam khinh nữ, nhà họ có hai người con gái và một đứa con trai, xuống nông thôn cũng là con gái, bảo bối độc đinh để ở nhà, đương nhiên ông ta không thấy việc xuống nông thôn chịu khổ là việc không tốt, trái lại còn có thể tìm được cho con trai một công việc tốt.

Hiển nhiên Cố Ngân Phượng cũng biết rõ điều này, bà ta nhìn không được trợn mắt nhìn Cố Thiên Phượng.

Chẳng qua từ trước đến nay bà ta không thích đắc tội với người khác, chứ đừng nói đến anh trai, người làm trong nhà máy thịt.

Cố Chí Phượng nhấp một ngụm nước, ông ấy im lặng một lúc rồi nói: “Chị cả mời… Có mời hai nhà anh chị qua đó không?’

Cố Thiên Phượng không nói gì, con người của Cố Ngân Phượng đảo một vòng: “Chí Phượng, em cũng muốn đi sao? Nếu không để chị nói với chị cả, đến lúc đó em cũng đi qua một chuyến?”

DTV

Khóe môi của Cố Chí Phượng mất máy, muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn ở bên cạnh nói: “Cha, cha phải đi làm, không có thời gian đến ăn tiệc chia tay của nhà cô cả.”

Lúc Cố Duệ Hoài nằm viện, cô gặp Nhiếp Bội Lan cũng đã hiểu thái độ của bà ta đối với người nhà họ Cố.

Nếu cha cô thật sự không mời mà đến không biết ông ấy sẽ bị sỉ nhục như thế nào, huống chi, hơn mười năm không liên lạc, còn muốn cho con của bà ta năm mươi đồng sao? Nói ra quả thực quá nực cười!

Loại người thân này, người bên ngoài muốn nhận thì nhận, nhà bọn họ sẽ không dính đến loại người này.

Nghe vậy, Cố Chí Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi gật đầu nói: “Bé nói đúng.”

Cố Ngân Phượng hằng giọng rồi đột nhiên cười nói: “Em thật sự không muốn đi sao? Chị nghe nói, Lâm Cẩm Thư muốn đi đó!”

Vài ngày trước, lúc bà ta biết được tin tức của Lâm Cẩm Thư thì rất sốc, nhiều năm như vậy, bà ta còn tưởng rằng người này đã c.h.ế.t ở bên ngoài, không ngờ lại có thể một lần nữa nghe được tin tức của bà ta, lại còn là từ trong muộn chị cả của mình.

Bà ta thực sự không ngờ một tiểu thư kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu gả vào nhà họ Cố, sau khi trốn khỏi nông thôn lại có thể gặp được cơ hội như vậy, thế mà lại có thể gả cho bí thư của công xã Hoàng Oanh, trở thành vợ cán bộ!

Chẳng qua, nghĩ đến gương mặt đó của bà ta thì Cố Ngân Phượng lại cảm thấy bình tĩnh trở lại, phụ nữ mà, lớn lên xinh đẹp tương lai sẽ không tệ.

Nghĩ đến đây, Cố Ngân Phượng không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài, con nhóc này nếu như chăm chút một chút, lại gầy đi một ít thì sẽ còn sinh đẹp hơn cả mẹ nó, sau này không biết có giống mẹ nó không, tìm một người đàn ông làm cán bộ.

Loading...