Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:51:05
Lượt xem: 176
Vốn dĩ Cố Nguyệt Hoài muốn giúp Cố Tích Hoài nói mấy câu, nhưng nghĩ tới việc đời trước trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy mà anh ấy vẫn thi đậu đại học như cũ, thì cô cũng im miệng không nói gì nữa, bất kỳ một ai cũng phải làm việc, là trạng thái bình thường không thể ngoại lệ trong lúc này.
Cô không nói gì thêm, rửa mặt xong rồi trở về phòng.
Ngay khi tiến vào không gian Tu Di, trong hơi thở tràn ngập hương cây lúa và lúa mạch đan xen vào nhau.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi không khí trong lành, nhưng lại gây ra cơn đau nhói ở cổ, cô giật giật khóe môi rồi bôi một ít nước giếng lên cổ, quả nhiên là có thể hóa giải cảm giác đau.
Cô thở nhẹ một hơi rồi đứng dậy ra ruộng thu hoạch lúa.
Những bông lúa ánh vàng rực rỡ, trĩu nặng rủ xuống, đầu bông lúa được tô điểm bằng những hạt vàng, giống như là vàng ở khắp nơi trên đất.
Cố Nguyệt Hoài lại hít hà hương thơm cây lúa, tâm trạng cũng vui vẻ lên không ít.
Cô thu hoạch lúa, rồi lại gieo hạt lần nữa, sau đó bền lòng vững dạ đi đến đồng cỏ để nhặt trứng gà.
Sau khi bận rộn trong không gian, Cố Nguyệt Hoài lấy một ít táo, trứng gà và quả ớt bỏ vào trong giỏ xách, chuẩn bị để ngày mai đi gặp Hạ Lam Chương ở tiệm cơm quốc doanh.
Buổi sáng cô làm việc, giữa trưa đến tiệm cơm quốc doanh ở công xã Hoàng Oanh.
Trong lòng có kế hoạch, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian, cô mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường rồi cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên nghĩ đến việc Điền Tĩnh đã trở về đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, không biết Nhậm Thiên Tường bên kia sẽ hành động như thế nào.
Nhưng mà, Nhậm Thiên Tường là một tên vô lại, nếu anh ta đã để mắt tới tiền của Điền Tĩnh thì tất nhiên không đạt được mục đích thì anh ta sẽ không bỏ qua.
So sánh với Điền Tĩnh thì mặc dù bảo bối nhà họ Cố càng khiến cho người ta thêm đỏ mắt, nhưng anh ta không thể chịu đựng được việc mình không có cơ hội tìm kiếm, tất cả đều phí vô công.
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, quên sạch sành sanh Cố Duệ Hoài, có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được, vận mệnh đời này của anh hai chỉ có thể do chính anh ta quyết định hoặc là ở trong tay Điền Tĩnh.
*
Ngày hôm sau, Cố Nguyệt Hoài đưa Yến Thiếu Đường đến chỗ chăn nuôi.
Cô khua chiêng gõ trống thực hiện nhiệm vụ vẽ tranh, những chuyện ngoài ý muốn liên tục xảy ra trong khoảng thời gian này khiến cô hiểu rằng mình không thể lãng phí thời gian ở chỗ chăn nuôi nữa và cô cần phải hoàn thành bức tranh tường càng sớm càng tốt.
Nếu như có thể kiếm được một công việc thông qua việc này thì tốt, còn nếu như không thể thì cô cần tìm cách khác.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, ngoại trừ nửa đường có Vương Bồi Sinh lại đến xin lỗi cô với vẻ mặt áy náy, không có chuyện gì khác xảy ra,để tránh bị nghi ngờ, dọc đường ông ấy còn thuận tiện gọi cả bí thư chi bộ Vương Phúc, quá trình xấu hổ này không nên để người ngoài biết.
Cố Nguyệt Hoài không để ý, chỉ thuận tiện xin nghỉ luôn.
Mấy ngày nay cô xin nghỉ phép liên tục, nếu đi làm ở trong xưởng thì sợ là không bao lâu cô đã phải đứng trước nguy cơ bị sa thải rồi. Tuy nhiên mọi người đều là người trong đại đội, biết gần đây nhà cô vì chuyện của Cố Duệ Hoài mà tương đối bận rộn nên có thể thông cảm được.
Hơn nữa cô còn làm việc chăm chỉ, còn hoàn thành rất tốt, lại thêm công việc này lại không thể thay thế nên Vương Phúc cũng không nói gì cả.
Sau khi thuận lợi xin nghỉ, thoáng cái đã đến buổi trưa, Cố Nguyệt Hoài đã xách giỏ và ôm Yến Thiếu Đường đi về hướng công xã.
Tại sao lại mang theo Yến Thiếu Đường? Đương nhiên là cô cần một lý do để từ chối Hạ Lam Chương.
Em gái của vị hôn phu.
Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường vừa đi vừa nghỉ, qua một hồi lâu mới đến tiệm cơm quốc doanh ở công xã Hoàng Oanh.
Hạ Lam Chương đang đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khi thì trông về phía xa, có chút lo lắng, như thể lo lắng cô sẽ không đến, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài xuất hiện cùng Yến Thiếu Đường trong vòng tay, tất cả đều hóa thành vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-111.html.]
"Đồng chí Cố!" Anh ấy chạy chậm đến chào đón, khi nhìn thấy Yến Thiếu Đường cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Đây là em gái của cô phải không? Đúng là một cô bé xinh xắn, ầy, để anh trai cho em ăn kẹo nhé."
Vừa nói, Hạ Lam Chương móc hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ từ trong túi áo ra.
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy một chút, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài thế mà còn mang theo kẹo?
Hạ Lam Chương bị cô nhìn thì hơi xấu hổ, có chút câu nệ nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng giải thích: "Tôi... Tôi tương đối thích ăn đồ ngọt."
Cố Nguyệt Hoài bật cười, nói: "Đi vào đi, hôm nay tôi mời, anh chớ giành với tôi."
Trên người cô còn một ít phiếu lương thực, mặc dù không nhiều nhưng ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh thì vẫn đủ.
Hạ Lam Chương mỉm cười không nói gì, hai người đi vào tìm chỗ ngồi ngồi xuống, gọi vài món ăn viết trên bảng đen nhỏ, còn chưa ngồi nóng mông, Cố Nguyệt Hoài lấy tiền ra đưa cho Hạ Lam Chương.
Hạ Lam Chương sững sờ, vốn dĩ anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Cố Nguyệt Hoài kiên trì, anh ấy chỉ có thể cười khổ lấy giấy vay nợ từ trong túi ra.
Các nếp gấp trên giấy vay nợ rất rõ ràng, có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên lấy ra xem, khi đưa cho Cố Nguyệt Hoài còn hơi không nỡ, anh ấy cũng không đếm xem có bao nhiêu tiền mà chỉ tùy tiện bỏ vào túi áo khoác.
Anh ấy mỉm cười trêu chọc: "Tôi mới kiếm được một khoản lớn, đợi chút nữa tính tiền cô đừng tranh với tôi."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, đưa tay sờ lên đầu Yến Thiếu Đường, vừa định giới thiệu lần nữa thì trên người đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay sau đó một giọng nói nghẹn ngào xen lẫn phẫn nộ vang lên: "Cô là ai? Tại sao cô lại ăn cơm với Đồng chí Hạ?!"
Đuôi lông mày Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng giật giật, không để lại dấu vết ngăn Yến Thiếu Đường ở phía sau, rồi ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã hơi sửng sốt.
Cô biết người này, từng có duyên gặp mặt một lần, cũng có thể coi là "Người hữu duyên" trong lần buôn bán giày lưới trắng vẽ hoa lăng tiêu đầu tiên của cô, mà lúc này, đôi giày đó cũng đang được đeo trên chân của cô ấy.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Chu Dung Dung, nhà ở ủy ban Cách Mạng huyện.
Cố Nguyệt Hoài không phải người ngu, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Chu Dung Dung là biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô quay đầu nhìn Hạ Lam Chương một chút, đã thấy sắc mặt anh ấy có hơi không tốt, nói: "Đồng chí Chu, đồng chí Cố là bạn của tôi, không phải phạm nhân của cô, hơn nữ tôi ăn cơm với ai cũng phải báo cáo cho cô sao?"
DTV
Chu Dung Dung biến sắc, cô ấy không dám tin nhìn về phía Hạ Lam Chương: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem?"
Hạ Lam Chương nhắm mắt lại, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đồng chí Chu, đừng gây chuyện, nếu cô muốn ăn thì ăn tử tế đi, đừng quấy rầy chúng tôi."
Chu Dung Dung tức giận không chịu được, vốn muốn khóc lóc om sòm, nhưng nhìn dáng vẻ vô tình của Hạ Lam Chương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nức nở nói: "Quấy rầy? Anh cảm thấy em đang quấy rầy hai người? Hạ Lam Chương, không phải anh nói muốn kết hôn với em sao?"
Hạ Lam Chương bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh mắng nói: "Tôi nói muốn muốn kết hôn với cô lúc nào? Đây chỉ là lời nói ngoài miệng của anh trai tôi và cha cô thôi, tôi đã đồng ý chưa?"
Chu Dung Dung sững người, lắp bắp nói: "Anh... Nếu anh không đồng ý thì tại sao lại đến nhà em ăn cơm? Sao anh có thể không thích em? Anh không sợ cha em tức giận sao? Hạ Lam Chương! Anh nghĩ cho kỹ đi!"
Nói xong, Chu Dung Dung lại có chút hối hận, hôm nay cô ấy tới đấy là để cứu vãn mối quan hệ này, chứ không phải muốn chọc giận Hạ Lam Chương.
Cô ấy mím môi, khuôn mặt mũm mĩm gượng cười: "Hạ... Đồng chí Hạ, vô cùng xin lỗi anh, là do em đã không lựa lời nói, nhưng mà chuyện này không phải chuyện anh muốn nhận hay không, anh Hồng Chương đã nói rồi, anh nhất định phải cưới em."
Hạ Lam Chương lạnh lùng nói: "Chuyện cưới cô là anh trai tôi nói, nếu cô muốn gả vào nhà họ Hạ thì gả cho Hạ Hồng Chương đi."
Nói xong, Hạ Lam Chương vô cùng bình tĩnh ngồi xuống rồi áy náy cười một tiếng với Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngờ rằng mình đi ăn một bữa cơm mà có thể ăn ra sai lầm, nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới Chu Dung Dung và Hạ Lam Chương lại có quan hệ như vậy, mà những năm 1970 vẫn còn cách nói thông gia môn đăng hộ sao?