Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:50:05
Lượt xem: 199
Chương 110- Điền Tĩnh, chúng ta còn rất nhiều thời gian
“Tôi... Cứu..." Điền Tĩnh nghe Cố Nguyệt Hoài nói, cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.
Cô ta xuyên vào trong sách, còn chưa kịp thi triển quyền cước, thực hiện khát vọng trong lòng, sao có thể c.h.ế.t được?
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên nhìn Điền Tĩnh đang giãy giụa trong tay mình, cô ta hèn mọn cầu xin giống một con sâu kiến, mà cái cổ mảnh khảnh ở trong tay lại mang đến cho cô một loại xúc động khát máu, như thể cô chỉ cần thêm một chút sức lực...
"Bé à! Con đừng làm chuyện ngu xuẩn!" Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đuổi tới, hai người nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang bóp cổ Điền Tĩnh thì đều quá sợ hãi, sau đó nhìn xung quanh, chỉ sợ cảnh tượng đáng sợ này sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
thân thể Cố Chí Phượng như bị bệnh sốt rét, suýt nữa nước mắt tuôn đầy mặt.
Ông ấy vừa mới trải qua nỗi đau con trai muốn g.i.ế.c con gái, không ngờ lại phải đứng trước thảm kịch con gái mình trở thành tội phạm g.i.ế.c người.
Nếu cô g.i.ế.c người thì còn có thể sống sao?
Cố Đình Hoài chạy nhanh tới muốn ngăn cản, nhưng còn không đợi anh ấy tới gần, Cố Nguyệt Hoài đã buông lỏng tay ra. Bởi vì thiếu dưỡng khi mà Điền Tĩnh ngồi sập xuống đất, che cổ há to miệng thở phì phò.
Có lẽ là nghe được động tĩnh nên Điền Điềm từ trong nhà chạy ra.
Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Nguyệt Hoài và chị mình,sững sờ tại chỗ một lúc lâu rồi mới l chạy vụt vào phòng, còn thuận tay đóng sầm cửa lại, giống như là sợ Cố Nguyệt Hoài sẽ đuổi theo vào.
Cố Đình Hoài đi đến bên canh Cố Nguyệt Hoài, đưa tay kéo cô một cái, thấy Điền Tĩnh không có gì đáng ngại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe môi, mí mắt hơi nâng lên, mở miệng nói: "Điền Tĩnh, Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, sau này anh ta sẽ không còn là người nhà họ Cố nữa, về sau nếu cô muốn dựa dẫm vào anh ta, vậy thì tôi khuyên cô nên đi cứu vớt anh ta đi."
"Cô, cô..." Điền Tĩnh yên lặng, ngước mắt lên nhìn vẻ bình tĩnh mang theo vẻ thong dong thấy rõ của Cố Nguyệt Hoài, lại có loại cảm giác bất an khi bị nhìn thấu, làn da bên trên gò má cô ta nhẹ nhàng run rẩy một chút, che cổ rồi cúi thấp đầu xuống.
Cố Nguyệt Hoài nửa ngồi xổm xuống, Điền Tĩnh co rúm người lại.
"Hôm nay chỉ là một bài học nho nhỏ, Cố Duệ Hoài thì bỏ qua, còn cô, nếu cô muốn duỗi móng vuốt về phía người nhà của tôi, thì tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Tin tôi đi, tôi có một trăm ngàn phương pháp có thể khiến cô c.h.ế.t trong im hơi lặng tiếng."
Cô nói lời này cũng không phải là khoác lác.
Cô đã đọc lướt qua về chất độc, nếu không thì sẽ không nhận ra Sevoflurane.
Giữa việc để Điền Tĩnh thống khoái c.h.ế.t đi và khiến cô ta sống không bằng chết, cô lựa chọn cái sau, đêm nay chỉ là một chút trả thù nho nhỏ, nợ của Cố Duệ Hoài cũng nên có người trả, bảo cô bình tĩnh chấp nhận chuyện suýt nữa bị bóp c.h.ế.t là không thể nào.
Cho dù cô thật sự muốn chơi c.h.ế.t Điền Tĩnh thì cũng sẽ không đích thân ra trận.
Nếu g.i.ế.c Điền Tĩnh thì cô phải đền mạng, không đáng.
"Cô không sợ tôi đến đại đội báo cáo cho bí thư chi bộ sao?" Điền Tĩnh ho khan một cái, giương mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không giấu được sự giễu cợt: "Cô cứ việc đi, xem bí thư tin cô hay là tin tôi."
"Cố Duệ Hoài nằm viện, Điền Tĩnh dốc lòng chăm sóc, tình nghĩa giữa hai người không ít, đáng tiếc trong nhà không bỏ ra nổi một trăm đồng lễ hỏi, nhưng Cố Duệ Hoài lại khăng khăng muốn cưới Điền Tĩnh, cuối cùng bị trục xuất khỏi gia môn, chậc, chuyện tình yêu cảm động cỡ nào nha."
"Cô nói xem, nếu Trần Nguyệt Thăng biết cô đến huyện Thanh An không phải là để thăm chị gái kết hôn, mà là vì Cố Duệ Hoài, thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào không? Trước có Nhậm Thiên Tường, sau có Cố Duệ Hoài, cô còn có thể trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong tim anh ta không?"
"Ồ, có thể cô sẽ không để ý, dù sao cô cũng không muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng mà."
"Nhưng, phụ nữ mà, một khi để thanh danh xấu thì đã muộn rồi, cô cứ nói đi?"
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nói, trong giọng điệu còn có chút đùa cợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-110.html.]
Điền Tĩnh nhìn Cố Nguyệt Hoài, bên trên lưng không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô ta đã sai ngay khi vừa mới bắt đầu, sai trong nhận thức của mình.
Nữ chính tiểu thuyết Cố Nguyệt Hoài bị làm cho ngu xuẩn chỗ nào?
Rõ ràng cô chính là người điên! Từ đầu đến đuôi đều là một tên điên!
Mặc dù cô ta đã biết trước Cố Duệ Hoài sẽ có động thái khi về nhà sau khi nghe mình nói, nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà anh ta lại trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, có thể thấy được chuyện này không hề nhỏ. Cô ta rất vui khi nhà họ Cố hỗn loạn, nhưng tại sao thằng ngu này liên lụy đến mình?
Nếu như không phải anh ta làm việc không cẩn thận, thì sẽ không khiến Cố Nguyệt Hoài để mắt tới cô ta, đến mức suýt nữa mất mạng như thế này!
"Bé à?" Cố Nguyệt Hoài cẩn thận từng li từng tí gọi.
"Anh cả, về nhà đi." Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, thu hồi nụ cười, từ trên cao nhìn xuống nhìn Điền Tĩnh, đồng tử tĩnh mịch trong trẻo đột nhiên sâu hơn, ánh mắt đó khiến Điền Tĩnh không nhịn được rùng mình.
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Một giọng nói rất nhẹ từ trong gió đêm bay vào tai cô ta, khiến bàn tay Điền Tĩnh siết thật chặt, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh.
*
"Bé à..." Giọng nói của Cố Chi Phượng tràn đầy đau đớn, ông ấy muốn an ủi con gái, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Cha, con không sao, chúng ta về nhà đi." Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng mà khóe môi cô lại nở nụ cười thản nhiên giống như quá khứ, không nhìn ra có gì không ổn cả.
Cố Chí Phượng nhìn Điền Tĩnh một chút rồi yên lặng khẽ gật đầu.
Ba người bọn họ trở về nhà, Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường lo lắng chờ đợi, khi thấy người trở về thì vội nói: "Em đi đâu thế? Nguyệt Hoài, em..."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Em không sao, anh nấu cơm xong chưa?"
Sau khi cảm xúc lắng đọng, cô lại cảm thấy xúc động phẫn nộ vừa rồi không tính là gì cả, Cố Duệ Hoài... Mặc dù cô muốn cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng đời này tình cảm của anh ta đối với Điền Tĩnh càng sâu, có quay đầu lại hay không thì ai cũng không nói chắc được.
Cô chỉ hi vọng đời này Cố Duệ Hoài có thể sống thật tốt, và không trở thành một con tốt trên con đường thành công của Điền Tĩnh.
Cố Đình Hoài ừm một tiếng rồi đi múc cháo trong nồi ra, đêm nay đã dày vò như vậy nên không ăn những loại ngũ cốc khô cứng như bánh bao hấp và mì, cháo không quá nhuyễn, nhưng dùng nước giếng trong không gian nấu nên mùi thơm cũng rất đậm.
Cố Nguyệt Hoài cho ăn Yến Thiếu Đường ăn tối, cô gái nhỏ vừa ăn vừa bắt đầu buồn ngủ.
Một bát cháo đã vào trong bụng, cô bé nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cố Nguyệt Hoài bật cười ôm Yến Thiếu Đường vào phòng, vừa cởi quần áo ngoài ra thì cô gái nhỏ xoay người lại, cuộn tròn trong chăn nằm ngáy o o, nhìn tư thế thì có vẻ gió táp mưa sa cũng không tỉnh lại.
Cố Nguyệt Hoài cho cô dịch dịch chăn mền, quay người ra gian phòng.
Ba người Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài ngồi trên giường và không có ai nói chuyện cả, nhưng bầu không khí nghiêm trọng hơn nhiều so với bất cứ lúc nào trong quá khứ. Nếu thật sự muốn so sánh với một chuyện thì cũng chỉ có chuyện Lâm Cẩm Thư bỏ rơi chồng và con trai mình.
Cố Nguyệt Hoài hạ mắt xuống, có chút mất hết cả hứng nói: "Cha, anh, con đi ngủ trước đây."
Những gì nên nói thì cô đã nói hết rồi, Cố Duệ Hoài khư khư cố chấp không ai cứu được. Sau này ai có đường người nấy đi, tóm lại, bớt đi một người phải lo lắng thì cũng là một chuyện tốt.
Cố Chí Phượng gật đầu nói: "Ài, con đi ngủ đi, ngủ sớm một chút." Nói xong, ông ấy lại quay sang hai anh em Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nói: "Hai người các con cũng ngủ đi, ngày mai còn đi làm, thằng ba cũng phải đi."
Cố Tích Hoài dừng một chút rồi khẽ gật đầu.
DTV
Thật ra anh ấy càng muốn ở nhà đọc sách hơn, nhưng mà kiếm công điểm là việc ai cũng phải làm, nếu không thì trong nhà sẽ ăn cái gì? Uống cái gì?