Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:16:57
Lượt xem: 289

Ở trong thành phố, người nào cũng có thể giẫm một chân lên Nhậm Thiên Tường.

Cuộc sống của anh ta trở nên thê thảm, chi phí ăn mặc đều do chính phủ bố thí, dáng vẻ đàng hoàng hiện giờ của người này đều dựa vào hành động quyên góp cả gia tài để lấy danh tiếng, duy trì mặt mũi đã từng là "cậu ấm" của chính mình.

Nhà họ Cố và nhà họ Nhậm đều là địa chủ của vùng đất này, tình cảm của tổ tiên hai nhà cũng không quá tệ, vẫn duy trì đến nay.

Ngày hôm nay của kiếp trước là ngày bắt đầu cơn ác mộng của cô.

Khi đó, bởi vì lời nói của Trần Nhân làm cho cô mất hồn mất vía, vết thương trên đầu cũng không có xử lý dẫn tới nhiễm trùng và phát sốt.

Buổi chiều hôm đó, anh cả uống đến say mèm dẫn theo người bạn tốt Nhậm Thiên Tường trở về từ thành phố.

Đêm đó, Nhậm Thiên Tường mò vào phòng cô không một tiếng động.

Những năm bảy mươi, không kết hôn mà ngủ chung giường là làm bậy, là người không đàng hoàng.

Nhậm Thiên Tường lại ra vẻ ta đây là người bị hại, truyền chuyện xấu hổ này ra ngoài cho câu chuyện càng trở nên ầm ĩ, làm cho tên tuổi xấu xí của cô càng trở nên trầm trọng hơn, tại họa không đến một mình, Trần Nhân vốn đã không vừa mắt cô nên cũng vui vẻ nhìn cô gả cho đời sau của một địa chủ thấp hèn.

Cô ta dẫn theo Điền Tĩnh đứng ở trước cửa nhà cô mắng cô là người phóng túng, ra vẻ chán ghét việc hôn nhân nhưng hiện tại lại dùng thủ đoạn để câu lấy một người đàn ông, nếu bây giờ cô vẫn còn không muốn lập gia đình thì sẽ ảnh hưởng danh dự đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử.

Tường ngã mọi người đẩy.

Cô vốn là người không được yêu thích ở trong thôn cho nên cuối cùng cũng đành chịu đựng ghê tởm mà gả cho người đầu sỏ Nhậm Thiên Tường này.

Chỉ vẻn vẹn trong một buổi tối, cả cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nói là gả chồng, nhưng thực tế lại không có gì khác với bắt rể cả. Sau khi kết hôn họ cũng không có trở về trong thành phố mà ngược lại là ở tại nhà họ Cố sinh hoạt.

Mới đầu, Nhậm Thiên Tường đối xử với cô cũng không tệ, hơn nửa bề ngoài của người này cũng đẹp trai, lại là người có trí thức. Trong vòng nửa tháng anh ta dùng lời nói nhỏ nhẹ đã dỗ dành cô trở thành người ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng dần dần quên chuyện lúc trước.

Cô vốn đã muốn chấp nhận sự thật, muốn sống thật tốt với anh ta. Nếu không phải Điền Tĩnh bất ngờ có được mấy hòm đồ cổ và vàng bạc, e là Nhậm Thiên Tường vẫn sẽ lá mặt lá trái với cô như cũ.

Đúng vậy, sau đó cô mới biết được sở dĩ Nhậm Thiên Tường làm vậy là đều có mục đích, mục tiêu của anh ta là "bảo tàng" mà tổ tiên nhà họ Cố chôn trong nhà, điều bí mật như vậy ngay cả cô cũng không biết, không biết Nhậm Thiên Tường nghe được từ nơi nào.

Điền Tĩnh lại "chí công vô tư" mà nộp toàn bộ tài sản vừa đào được này cho đại đội.

Đại đội cũng không dám nuốt riêng một mình mà báo lên cấp trên, cuối cùng, lãnh đạo huyện còn cố ý đi xuống kiểm tra và khen ngợi đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử rất nhiều, còn cố ý sắp xếp một công việc ở thị trấn cho người có công - Điền Tĩnh này làm, để cô ta trở thành công nhân chính thức của nhà máy dệt.

Điền Tĩnh dựa vào bảo tàng của tổ tiên nhà họ Cố bọn họ để trở thành người thành phố ăn lương thực thương phẩm[1], thật quá buồn cười.

DTV

[1] Lương thực thương phẩm: một loại lương thực có giá trị trao đổi, được quyền mua bán trong thời kỳ bao cấp.

Lương thực thương phẩm: một loại lương thực có giá trị trao đổi, được quyền mua bán trong thời kỳ bao cấp.

Nhưng điều làm cô hận Điền Tĩnh đến mức như vậy cũng không hẳn là vì sự kiện này.

Nếu nói bi kịch của cô là khởi đầu cho chuyện xui rủi của nhà họ Cố thì người mang tên Điền Tĩnh này là người làm cho nhà họ Cố tan nhà nát cửa, là đầu sỏ gây nên một kết thúc thê thảm, so với Trần Nhân, Trần Nguyệt Thăng hay thậm chí là Nhậm Thiên Tường, người cô hận nhất là Điền Tĩnh.

"Em gái!" Giọng nói trong trẻo đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài, cô giật mình, thu lại sự thù hận từ trong đáy mắt lại, nâng mắt lên nhìn về phía Cố Đình Hoài, cong môi gọi: "Anh cả."

Nhậm Thiên Tường liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, khẽ giật mình.

Tuy rằng anh ta kết bạn với Cố Đình Hoài nhưng lại chưa hề gặp được cô em gái duy nhất của anh ấy, chỉ nghe nói rằng bề ngoài của cô mập mạp và xấu xí.

Hôm nay vừa gặp mặt, trong lòng cảm thấy lời đồn đãi không đúng lắm, đúng là có chút xấu, cũng thật sự béo, nhưng lại không khó coi như người bên ngoài nói như vậy, nhìn thấy khi cô đối diện với Cố Đình Hoài, dáng vẻ cô cười rất dịu dàng lại điềm đạm như vậy thậm chí còn có một chút đẹp.

Đẹp?

Trong lòng Nhậm Thiên Tường khẽ cười một tiếng, anh ta hiện tại là đang chuẩn bị nhập vai, bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho bản thân sao?

"Em gái, đầu của em sao thế?" Cố Đình Hoài nhíu mày nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầy lo lắng.

Cố Nguyệt Hoài không trả lời mà chỉ tiến lên hai bước, đẩy Nhậm Thiên Tường ra sau đó kéo lấy cánh tay Cố Đình Hoài đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Anh cả đã uống bao nhiêu rượu vậy? Mau vào phòng nghỉ ngơi một lát đi."

Cố Đình Hoài nghe được em gái quan tâm mình thì có chút bất ngờ, nhưng vui mừng lại càng nhiều, khóe miệng cũng kéo tới mang tai, nói không ngừng: "Anh cả không sao, chỉ uống vài chung mà thôi, chỉ có vài chung, không uống nhiều."

Khi nói chuyện, Cố Đình Hoài còn cẩn thận quan sát Cố Nguyệt Hoài một cái, sợ cô giận dỗi vì anh ấy uống rượu.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy dáng vẻ anh ấy cười làm lành, trong lòng chua xót.

Từ nhỏ cô đã quen với việc được chiều chuộng, cả đời ngoại trừ cúi đầu với Trần Nhân ra thì đối người bên ngoài đều là dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, mà người chịu đựng tính tình này của cô nhiều nhất đó là mấy người đàn ông trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-10.html.]

Ở nhà, khi cô có chút không vừa lòng thì đã dằn mâm xán chén làm cho nhà cửa ầm ĩ, cô giận mẹ cô không dẫn cô vào thành phố để hưởng phúc mà để cô lại cho những người nhà quê không biết chăm sóc người khác.

Tuy rằng bố và ba anh trai đều dùng hết sức để đáp ứng các yêu cầu của cô, nhưng tiếc là cô không biết đủ.

Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ hòa nhã đối với bọn họ, anh cả thì không tính toán với cô, anh hai và anh ba thì mặc dù trong lòng không vừa ý, cũng không quan tâm chăm sóc cô tận tình như anh cả, nhưng cô biết bọn họ đều rất thương yêu cô.

Vừa vào nhà, Cố Đình Hoài đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Anh ấy sửng sốt: "Bố đã về rồi sao?"

Cố Nguyệt Hoài yên lặng không dấu vết khẽ lau khóe mắt cay cay, nhẹ giọng nói: "Em làm bánh bột mì, anh cả muốn nếm thử không?"

Con ngươi của Cố Đình Hoài mạnh mẽ co rụt lại, vẻ mặt cũng trở nên khó diễn tả. Cô em gái trước giờ không đụng tới việc nhà hiện tại xuống bếp? Còn làm bánh bột mì nữa? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?

Nếu Nhậm Thiên Tường đã tới đây rồi tất nhiên không có khả năng rời đi dễ dàng như vậy.

Anh ta đi theo hai anh em vào nhà, hương thơm của các món ăn bay quanh chóp mũi, trong tai cũng nghe được hai anh em đang trò chuyện với nhau nên cũng mặt dày chen vào vài câu khen tặng: "Thật thơm, tài nấu ăn của em gái nhà họ Cố thật giỏi."

Biểu hiện của Cố Nguyệt Hoài hôm nay đúng là làm cho anh ta khá bất ngờ, nhưng nếu cô không hề giống như tin đồn bên ngoài như vậy lại càng tốt, nếu không thì anh ta thật sự rất khó nuốt trôi khối thịt mà ai cũng ghét bỏ này.

Cố Đình Hoài cũng không để ý đến chuyện khác, vừa nghe có người khen em gái của anh ấy thì đắc ý dạt dào: "Tất nhiên rồi, đêm nay Lão Nhậm đừng đi, ở lại nếm thử tay nghề của em gái tôi đã! Bảo đảm cậu đã nếm thử một lần sẽ muốn ăn thêm lần thứ hai!"

Cố Đình Hoài vừa vỗ bộ n.g.ự.c vừa nói, không hề có chút lo lắng hậu quả sẽ lật xe về sau.

Có thể nói anh ấy và Nhậm Thiên Tường đều giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể cho là tri kỷ của nhau, nếu có thể để anh ta phát hiện ưu điểm của em gái, trở thành em rể của anh ấy cũng không tệ.

Đáp lại câu nói này, Nhậm Thiên Tường chỉ cười nhạt, vừa muốn thuận thế mà ở lại, nhưng Cố Nguyệt Hoài đứng ở đằng trước đột nhiên ngoái đầu lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh ta và nói: "Nhà của tôi cũng không có nhiều lương thực, chẳng lẽ anh còn muốn ở lại ăn cơm à?"

Nghe cô nói vậy, không khí có chút xấu hổ.

Nhậm Thiên Tường rất khó nhịn xuống, từ trong xương cốt anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, tuy rằng mấy năm nay bị mài giũa nhưng sự kiêu ngạo ấy lại không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, anh ta đã tìm lại được thời khắc vinh quang của ngày xưa, mà những điều này lại không thể thiếu tiền.

Anh ta muốn thua keo này bày keo khác, cho nên cũng không thể bỏ qua được bảo tàng mà nhà họ Cố giấu giếm.

Cơ hội không có nhiều cho nên anh ta không thể đi.

Nhậm Thiên Tường cười khổ một tiếng, bày ra dáng vẻ người bị hại: "Là do tôi suy nghĩ không cẩn thận."

Cố Đình Hoài hơi ngượng ngùng nên nhỏ giọng nói: "Nguyệt Hoài, Lão Nhậm là bạn tốt của anh, đêm nay là do anh mời anh ta đến nhà, có ai đãi khách như em vậy chứ? Như vậy đi, cứ trích phần của anh cho anh ta, em cũng đừng giận nhé."

Cố Nguyệt Hoài ngẩn ra.

Anh cả của cô là một người hiền lành như vậy đấy, tính tình cũng mềm mỏng, chưa hề gây gổ hay cãi cọ cùng ai, nhưng chỉ có duy nhất một người, đó là người g.i.ế.c c.h.ế.t đứa em gái này của anh ấy, cô vĩnh viễn không quên hình ảnh anh cả bị treo bảng "tội phạm g.i.ế.c người" diễu phố sau đó bị tử hình.

Khi nhớ lại cảnh tượng đó vào mỗi đêm khuya, hình ảnh đầy màu đỏ tươi kia đều làm cho cô đứt từng đoạn ruột.

Cô vốn định đuổi Nhậm Thiên Tường đi để ngăn chặn nguồn gốc chuyện xảy ra vào đêm nay, nhưng nếu Nhậm Thiên Tường không muốn đi vậy thì cô phải báo đáp lại hành động mà anh ta đã làm ở kiếp trước một chút.

Nghĩ như vậy cho nên Cố Nguyệt Hoài cũng không hề nói thêm cái gì.

Cô múc đồ ăn đang được giữ nóng trên bếp ra, bưng lên bàn, sau đó gọi Cố Đình Hoài: "Anh cả nhanh tới đây nếm thử nào."

Cố Đình Hoài nhếch miệng cười, cất cao giọng nói: "Tới liền!"

Nhậm Thiên Tường lại ngượng ngùng đi tới, nhưng bị Cố Đình Hoài lôi kéo nên miễn cưỡng ngồi xuống, ba người ngồi ăn cơm cùng nhau, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, bánh bột mì trắng mềm, một tô đồ ăn ngon miệng, tuy rằng không có thịt nhưng cũng làm cho mọi người thèm ăn.

Khi Cố Đình Hoài nhìn thấy một rổ bánh bột mì tràn đầy thì trong lòng bỗng hối hận vì lôi kéo Nhậm Thiên Tường ngồi xuống.

Ở trong nhà, bột mì là loại lương thực chỉ dành cho em gái ăn, làm nhiều bánh như vậy xem ra túi bột mì cũng đã hết sạch.

Bởi vì xây nhà cho nên hiện tại trong nhà đang thiếu một khoản nợ, tuy những chủ nợ đều là bà con nhưng tiền lời cũng không ít, thiếu nợ nhiều một ngày thì tiền lời cũng nhiều thêm một ngày, nếu không vì chuyện này thì bốn cha con bọn họ cũng sẽ cả ngày không ở nhà mà trộm đến chợ đen bán lương thực cho người ta.

Nhậm Thiên Tường cũng không khách sáo, anh ta cầm bánh bột mì lên thì bắt đầu chấm vào món ăn thơm ngào ngạt rồi ăn ngấu nghiến.

Mùi hương của bánh bột mì làm cho anh ta lóa mắt, đã nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết anh ta mới không tiếc tiền mà mua chút gạo để ăn, xem ra gia cảnh nhà họ Cố còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, vậy thì cưới con heo mập Cố Nguyệt Hoài này ít nhất sẽ không lo về mặt ăn uống.

Hơn nữa, tay nghề của con heo mập này đúng là không tệ, bánh mềm xốp, đồ ăn kèm lại thơm lừng, cực kỳ bắt cơm.

Không nói tới những điều khác, chỉ nói về việc cô có thể nấu món chay bình thường trở thành món ngon như vậy thì tay nghề này cũng không kém so với đầu bếp lâu đời ở trong tiệm cơm Quốc Doanh là bao.

Cố Đình Hoài chỉ ăn một cái bánh bột mì, anh ấy luyến tiếc nên không dám ăn thức ăn dành cho em gái một cách thoải mái, lại nhìn Nhậm Thiên Tường không chút nào có vẻ khách sáo, trong lòng cũng bởi vậy mà dâng lên chút bất mãn, thời đại này thức ăn rất quan trọng đấy, sao anh ta không biết xấu hổ mà vẫn ăn như thế?

Cố Nguyệt Hoài lại không thèm quan tâm, có một vài người, có một số việc, chỉ khi nào tận mắt nhìn mới có thể hiểu rõ.

Loading...