Tra Nam Đòi Hủy Hôn? Ta Trồng Trọt Phát Tài Khiến Hắn Hối Hận - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:30:54
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày đầu ăn, hành động chậm chạp, xảy sai sót là điều khó tránh. May mắn đây là ở trong làng, đến đều là quen , ai nấy đều kiên nhẫn, chờ đợi họ từ từ tính sổ, tìm đủ thứ hàng hóa.

Người mua cũng chẳng vội vàng, cùng những xung quanh hàn huyên đôi câu, trêu ghẹo Phương Hưng Vượng vài lời, ai nấy đều vui vẻ ha hả.

trong làng mua đồ xong mang về, truyền tin cho láng giềng gần xa, chẳng mấy chốc tin mà kéo đến, bởi việc buôn bán buổi sáng khá, mãi đến giờ ăn cơm trưa mới tan rã.

Mang hàng còn về, việc đầu tiên cả nhà là đếm tiền.

Phương Hưng Vượng và Ngô Trường Lộc hai phụ trách thu tiền, khi họ đổ tiền đồng thu buổi sáng lên bàn, đều trố mắt ngẩn .

Lưu thị vẻ mặt dám tin: “Nhiều đến ư?” Bà chăm sóc con gái và cháu ngoại, buổi sáng chỉ liếc cửa vài , thấy việc buôn bán tệ, nhưng ngờ tiền đồng thu trong một buổi sáng chất đầy bàn.

“Buổi sáng vác túi tiền mà vai suýt nữa gãy , mau đếm xem bao nhiêu tiền!”

Nghe Phương Hưng Vượng , ba nhà họ Ngô xoa tay tiến lên đếm tiền đồng.

Phương Thanh Hòa tìm mấy sợi dây gai nhỏ: “Ngoại tổ mẫu, cứ để bọn họ đếm, chúng ở bên cạnh xâu tiền.”

Một trăm đồng tiền một xâu, cuối cùng đếm , tới hai trăm mười tám xâu, tiền đồng lẻ còn hai mươi tám đồng.

“Vậy là chúng trong một buổi sáng thu gần hai mươi hai lượng bạc?!” Giọng Ngô Trường Phúc mà run rẩy.

Phương Hưng Vượng run rẩy tiếp lời: “Hôm nay còn ít mua vải, nhưng mua , nếu cứ mở bán, e rằng còn thể thêm mấy nghìn đồng tiền nữa.”

Là Phương Thanh Hòa hết hàng, nên mấy trong nhà đều nàng, hiểu vì nàng đẩy việc buôn bán ngoài.

Phương Thanh Hòa giải thích: “Trước đây lo sợ nếu mang cả bốn mươi súc vải , những tấm vải hoa đều sẽ chọn hết, còn đều là vải , nên chỉ mang hai mươi súc. Ta cũng ngờ việc buôn bán đến . Nếu mang màu sắc mới bán, e rằng những mua đó sẽ oán trách, nghĩ thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, đợi vài ngày nữa bán cũng như . Biết họ suy nghĩ trong lòng mấy ngày, sẽ mua nhiều hơn.”

Mọi xong lời giải thích , đều gật đầu lia lịa. Lưu thị càng thêm bảo vệ một cách vô điều kiện: “Bốn nam nhân các ngươi còn chẳng thông minh bằng một đứa trẻ, tất cả đều Thanh Hòa sắp xếp!”

Ngô Trường Phúc vội vàng bày tỏ: “Mẫu yên tâm, chúng nên theo Thanh Hòa. Là Thanh Hòa hiểu thì hỏi, việc buôn bán mới ngày càng thuận lợi.”

Lưu thị hài lòng gật đầu: “Thế thì còn !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-nam-doi-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-khien-han-hoi-han/chuong-80.html.]

Mắt Ngô Trường Thọ vẫn luôn dán cái giỏ đựng tiền, thấy chuyện xong, y vội vàng hỏi: “Thanh Hòa, tính toán, sáng nay chúng e là kiếm hơn bốn lượng bạc, tính sai chứ?”

Những khác từng tính sổ, thấy Ngô Trường Thọ hỏi , đều nhao nhao về phía Phương Thanh Hòa.

Phương Thanh Hòa trong ánh mắt mong chờ của , cất tiếng: “Tiểu cữu, tính sai .”

Mọi lập tức thất vọng, thầm nghĩ một buổi sáng thể kiếm nhiều tiền đến ...

“Chúng bán hai mươi súc vải kiếm bốn nghìn bốn trăm tám mươi văn, hàng tạp hóa bán hơn bảy nghìn sáu trăm văn, lợi nhuận tính theo hai phần mười cũng hơn một nghìn năm trăm văn, hai khoản cộng ước chừng sáu lượng bạc.”

“Cái gì?!” Mắt của tất cả suýt nữa lồi .

Phương Thanh Hòa vẫn giữ bình tĩnh: “Tuy nhiên, cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện như , khó thứ hai. Phần lớn lợi nhuận của chúng ở vải vóc, vì giá rẻ nên ít sắm cả vải cưới cho cháu trai, chờ đến khi họ mua vải nữa, chẳng là lúc nào. Trong hàng tạp hóa bán, ít thứ cũng bền, mua một thể dùng nửa năm, một năm rưỡi, thậm chí ba đến năm năm, xem như vắt kiệt tiền bạc trong làng .”

Lưu thị vẻ mặt mãn nguyện: “Thanh Hòa, đây là sáu lượng bạc đó! Con cứ thử dò hỏi trong thôn xem, mấy hộ gia đình một năm thể để dành sáu lượng bạc? Huống hồ con mới chỉ bán ở một thôn, về phía đông nam tây bắc, chẳng bao nhiêu thôn làng, cho dù mỗi thôn chỉ kiếm hai ba lượng, thì cũng quá đủ !”

Sự phấn khích của nhóm bốn bán hàng vốn Phương Thanh Hòa dập xuống, nay qua lời cổ vũ của Lưu thị, lập tức hưng phấn bay bổng. Ôi nương ơi, tính toán thế , chỉ cần họ chịu khó , chẳng sẽ phát tài ?

Ngô Trường Thọ âm thầm tính toán một khoản trong lòng, kéo hai ca ca ngoài cửa. “Đại ca, Nhị ca, thấy việc chia phần giữa chúng và Thanh Hòa bàn .”

Ngô Trường Phúc và Ngô Trường Lộc , đồng thanh : “Ngươi ý gì?”

Ngô Trường Thọ hạ giọng : “Thanh Hòa hôm nay kiếm sáu lượng bạc, nếu chúng thật sự chiếm bảy phần, thì là bốn lượng hai. Hôm nay chúng gì mà đáng giá bốn lượng hai? Nói trắng , việc buôn bán thể kiếm tiền là nhờ chúng thể lấy hàng rẻ, tối qua hỏi mẫu , chủ tiệm Phù Dung Phường sở dĩ thể cấp hàng rẻ như , là vì Thanh Hòa giúp đỡ nhà một ân huệ lớn. Đây là dùng ân tình của Thanh Hòa để kiếm tiền, nhưng ân tình thì luôn ngày dùng hết. Nếu chúng cứ kiếm hết tiền, Thanh Hòa sẽ ?”

Ngô Trường Phúc chỉ lo vui mừng, còn nghĩ đến chuyện , nhắc đến, nhíu chặt mày: “Ta đây cứ tưởng bán hàng rong một ngày cũng chỉ kiếm mấy chục, cả trăm văn, đến lúc đó ba chúng chạy vạy bên ngoài, mỗi ngày cầm hai mươi văn tiền công, chia cho Thanh Hòa ba mươi văn, thế cũng tệ. Ta ngờ tiền lớn đến . Chốc nữa chúng tìm mẫu , chuyện với bà, bảo bà với Hạnh Hoa. Ta thấy rõ , mồm mép của Thanh Hòa quá lợi hại, chúng căn bản nàng !”

Trong chính sảnh, Phương Thanh Hòa cũng đang chuyện chia tiền với Phương Hưng Vượng: “Phụ , chuyện với Bão Nguyệt Lâu , chúng định kỳ đưa rau và trứng cho họ, đợi đến khi ao cá nhà cá, cũng thể đưa qua đó. Bởi , việc bán hàng e rằng vẫn giao cho các cữu cữu, chúng cứ chờ chia tiền, còn sức lực của thì đặt Bão Nguyệt Lâu.”

Phương Hưng Vượng đang gật đầu, chợt nhận điều : “Thanh Hòa, con là sợ trong lòng suy nghĩ gì, nên cố ý đẩy chỗ khác ?”

Phương Thanh Hòa ngờ phụ nàng đột nhiên trở nên nhạy bén, nhưng lời đến nước , tự nhiên nên rõ ràng. Nàng hỏi: “Phụ , tiền kiếm hôm nay do các cữu cữu nhận phần lớn, thể chấp nhận ?”

Phương Hưng Vượng liếc cửa, hạ giọng : “Đây là đầu tiên kiếm nhiều tiền đến , nếu con trong lòng chút suy nghĩ nào, thì chắc chắn lời thật. hiểu rõ, việc buôn bán con chuyên tâm suy nghĩ cho các cữu cữu của con, tiền đều giao cho họ, cũng gì để . Những năm nay, nương con quả thực cùng chịu khổ, nhà ngoại của con điều kiện chẳng khá khẩm gì, nhưng cũng luôn tìm cách trợ cấp cho chúng . Nay chúng khả năng, báo đáp một hai phần cũng là điều nên .”

Loading...