Tra Nam Đòi Hủy Hôn? Ta Trồng Trọt Phát Tài Khiến Hắn Hối Hận - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:30:49
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý nghĩ hợp tác lóe lên vụt tắt, nhanh gia huấn đè nén.

Lâm Khiêm thu những suy nghĩ đang bay bổng: “Những công thức còn sẽ nhận với giá năm mươi lượng một tấm, thế nào?”

Phương Thanh Hòa lắc đầu: “Một trăm lượng.”

“Một trăm lượng?” Lâm Khiêm dường như chọc , “Phương cô nương, khẩu vị của cô nương nhỏ chút nào.”

Phương Thanh Hòa cũng theo: “Chỉ tiếc sinh ở Hoài Sơn huyện, nếu sinh ở phủ thành thậm chí kinh thành, Lâm thiếu gia sẽ thực sự thấy thế nào là khẩu vị lớn.

Món ăn danh tiếng thất truyền mấy trăm năm, cho dù giá ngàn lượng, chắc hẳn cũng sẽ tranh giành .”

Đương nhiên, thể chỉ là tranh giành, loại trả tiền.

Nàng chọn ăn với Lâm gia, cầu chỉ là một sự an tâm, kiếm tiền thì là thứ yếu.

thì kiếp nàng sống ba mươi năm hơn, từng Lâm gia chuyện nào ức h.i.ế.p dân lành.

Lâm Khiêm hạ giọng: “Chẳng lẽ việc phía chủ động đưa một điền trang, cũng thể khiến Phương cô nương tin tưởng thành ý của ?”

Phương Thanh Hòa tự nhủ trong lòng, đó là vì đồ của đáng giá!

Ngươi chủ động nhượng trang viện, cũng chỉ khiến hạ thấp cảnh giác.

“Lâm thiếu gia, đó quả thật thành ý, nhưng hiện giờ thì… giá đưa là một trăm lượng, nếu thấy phù hợp, cũng thể suy nghĩ .”

Năm trăm năm mươi lượng và một ngàn một trăm lượng đối với Bão Nguyệt Lâu mà là một cách lớn, nhưng đối với Lâm gia thì chẳng đáng nhắc đến.

Tục ngữ câu ‘tam đại vi quan, mới ăn mặc’, Lâm gia căn cơ còn nông cạn, nếu thể tích lũy thêm vài món thực đơn thất truyền, đối với sự truyền thừa của gia tộc mà sẽ vô cùng lợi.

Từ góc độ mà xét, chi bao nhiêu tiền cũng quá đáng.

Lâm Khiêm do dự quá lâu: “Được, cứ theo lời cô nương!”

Bão Nguyệt Lâu thực đơn sen phòng ngư bao, Lâm Khiêm cũng bỏ tiền mua , chính là để tránh việc Phương Thanh Hòa lưu truyền bên ngoài.

So với việc tinh, y càng thích .

Hứa chưởng quỹ xong văn thư, Lâm Khiêm và Phương Thanh Hòa song phương đều ký tên.

Để Phương Thanh Hòa yên tâm, Lâm Khiêm đặc biệt mời Tạ Vân đến trung gian.

“Phương cô nương, Tạ Thanh Thiên ở giữa tọa trấn, cô nương cứ việc yên tâm.”

Phương Thanh Hòa cất văn thư , : “Đa tạ Lâm thiếu gia hảo ý, kỳ thực Tạ đại nhân, cũng tin sẽ giữ lời hứa.”

Lâm Khiêm vui vẻ : “Tổ phụ lời , nhất định sẽ vui.”

Hai bên ước định bảy ngày đến nghiệm thu thành quả, Hứa chưởng quỹ và Mã quản sự tiễn Phương Thanh Hòa ngoài.

Đi đến cửa, Mã quản sự vô cùng thấp thỏm hỏi: “Phương cô nương, vài ngày nữa cô nương còn đến bán rau ?”

Lúc nãy khi thương lượng giá cả y mặt, rõ Phương Thanh Hòa cụ thể kiếm bao nhiêu tiền, nhưng thái độ của chưởng quỹ liền , tuyệt đối một khoản nhỏ, mấy trăm lượng chắc chắn là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-nam-doi-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-khien-han-hoi-han/chuong-75.html.]

Đã nhiều tiền như , cũng còn để mắt tới chút tiền nhỏ từ việc bán rau ?

Phương Thanh Hòa gật đầu: “Ta mà, đương nhiên sẽ đến, chẳng lẽ Mã quản sự nữa ?”

“Không , !” Mã quản sự kích động phủ nhận, “Ta mơ cũng rau cô nương trồng!”

Từ Bão Nguyệt Lâu , Phương Thanh Hòa trong đầu tổng kết việc ăn hôm nay.

Kết quả hơn nàng tưởng tượng nhiều, hơn nữa nàng coi như bắt mối quan hệ với Lâm gia, gì cũng sẽ dễ dàng.

Còn Lâm Khiêm.

Tổ phụ là đại quan tam phẩm, bản tuổi trẻ thi đỗ tú tài, nhưng đối nhân xử thế hề kiêu ngạo chút nào, những khinh thường nàng, một cô gái nông thôn, mà khi bàn chuyện ăn cũng thể hạ .

Một như khi còn trẻ tuổi, thật đáng tiếc.

Sau khi về nhà, Phương Thanh Hòa kể chuyện ăn thỏa thuận với Triệu gia một : “Vải mỏng cũ kỹ ở Như Ý Phường bán mười tám văn một thước, Như Ý Phường đưa cho chúng là mười ba văn một thước, chúng cứ bán mười tám văn một thước, chắc hẳn lo bán , dù cũng tiết kiệm sức lực cho khi thành, hơn nữa trong thành cũng lúc nào cũng vải cũ để bán...”

Lời xong, Lưu thị hưng phấn : “Nếu quả thật loại vải rẻ như , chắc chắn mua mấy thước. Chỗ chúng họp chợ, vải mỏng thể bán đến hai mươi ba, hai mươi tư văn một thước, căn bản đành lòng mua.”

Lời dứt, Phương Hưng Vượng : “Còn việc buôn bán tạp hóa, Triệu lão gia cho chúng giá nhập hàng, chỉ cần bán lời!”

“Thanh Hòa, chúng chợ chân núi Thạch Động Câu bày quầy, của hai mươi mấy thôn làng xung quanh đều đến đó họp chợ, việc ăn nhất định sẽ dễ dàng.”

“Thanh Hòa, con xem thể gánh gánh hàng bán ở mấy thôn xung quanh ? Kiếm ít một chút cũng ! Vải trong thành bán mười tám văn, chúng bán mười bảy văn, một thước kiếm bốn văn cũng ít , một bộ quần áo tính mười thước, thể kiếm bốn mươi văn, một tháng bán ba mươi bộ vải áo, chính là một ngàn hai trăm văn!”

Phương Hưng Vượng và Lưu thị ngươi một lời một lời, càng càng vui vẻ, Phương Thanh Hòa căn bản cơ hội chen .

Nàng hai tay chống cằm, hai đến mày râu phơi phới, trong mắt tràn đầy sự an ủi.

Cuộc sống hy vọng, sắc mặt cũng khác biệt !

Đợi hai xong, nàng mới tiếp tục : “Ngoại bà, cha, bán đồ vật chỉ là một phần, chúng còn thể thu mua đồ. Nấm khô, măng khô, mộc nhĩ, hạt dẻ, táo đỏ, các loại d.ư.ợ.c liệu, chỉ cần thể bán tiền trong thành, chúng đều thu mua, thu bán đến tiệm lâm sản trong thành, đây là một mối ăn nữa. Dù kiếm ít hơn một chút, nhưng đây là việc ăn tiện đường, hệt như nhặt tiền .”

Lưu thị và Phương Hưng Vượng hai mối ăn mua bán, mừng rỡ , cả hai cùng chạy đến cửa bái tạ chư thiên Bồ Tát.

Phương Thanh Hòa hai đang kích động, rằng còn mở một tiệm lâm sản, như thể tiết kiệm một bước, bọn họ thể kiếm nhiều hơn một chút.

tiệm lâm sản một sớm một chiều là thể mở , hơn nữa bất ngờ hôm nay đủ nhiều , chi bằng để hẵng ...

Sáng sớm mùng bảy tháng năm, Phương Hưng Vượng cùng Phương Thanh Hòa lên đường Thạch Động Câu.

Tần Chí Cương thắng xe la sẵn chờ ở cửa nhà, thấy hai lên xe, liền đ.á.n.h xe la khởi hành.

Trên đường , Phương Thanh Hòa vô cùng nghiêm túc cảm ơn Tần Minh Thạch: “Từ khi Thanh Điền nhà quen Tiểu Thạch Đầu, tính tình hầu như ngày một khác, hôm qua còn Thanh Điền mở miệng gọi , đây đều là công lao của Tiểu Thạch Đầu.”

Tần Chí Cương : “Chuyện gì mà tạ ơn? Miệng nó cả ngày chẳng lúc nào ngừng nghỉ, trong nhà đều phiền c.h.ế.t , giờ đây cả ngày ở nhà các ngươi, chúng cuối cùng cũng chút thanh nhàn. Các ngươi chê nó, đốt nén hương cao .”

“Nó chính là phúc tinh của nhà , ghét bỏ? Ta hận thể giữ nó ở nhà, để Thanh Điền ngày đêm nó hun đúc.”

Phương Thanh Hòa vài chuyện thường ngày Tần Minh Thạch và Thanh Điền ở cùng , đột nhiên chuyển chủ đề: “Tối hôm qua mấy đứa trẻ chơi đùa cùng , mơ hồ Tiểu Thạch Đầu nhắc đến tiểu thúc của nó. Chí Cương , Chí Tín vẫn tin tức ?”

Loading...