Tra Nam Đòi Hủy Hôn? Ta Trồng Trọt Phát Tài Khiến Hắn Hối Hận - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-10-20 05:42:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Thanh Hòa tốn nhiều thời gian mới bình tâm trạng.
Thế nhưng, cảnh tượng trong sân viện cứ như khắc bằng rìu, tạc bằng dao, in sâu tâm trí nàng.
G.i.ế.c Nam Cung một cách lặng lẽ như , thật quá dễ dàng cho .
Nàng lão già đó tận mắt chứng kiến mất những thứ quan trọng nhất, bại danh liệt, chịu đủ dày vò mới c.h.ế.t!
Vì lẽ đó, nàng xem xét kỹ lưỡng tất cả các viên đan d.ư.ợ.c trong gian, phàm là loại độc tính đều đặt riêng sang một bên. Dựa các loại độc d.ư.ợ.c , nàng lập một kế hoạch chi tiết.
Tuy nhiên, kế hoạch của nàng còn bắt đầu thực hiện xuất hiện sai sót.
Nam Cung thấy tranh của Thanh Điền, và tỏ cực kỳ hứng thú với Thanh Điền: “Đứa bé thiên phú xuất chúng, nếu bồi dưỡng thêm, chừng thể trở thành một đại danh họa.”
Phương Thanh Hòa nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung dáo dác Thanh Điền, căn bản thể xem đó là sự thưởng thức đơn thuần.
50_Nghĩ đến những tính toán thầm kín mà lão già đang ấp ủ, nàng siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng hít thở sâu vài , mới nhịn ý ném ngoài cửa sổ.
Nàng tiến lên hai bước, bất động thanh sắc che chắn Thanh Điền lưng , ngăn cách ánh mắt dò xét khó chịu của Nam Cung.
Trên mặt nàng nở một nụ đoan trang, giọng dịu dàng nhưng mang theo sự kiên định thể nghi ngờ: “Nam Cung quá khen . Thanh Điền đứa trẻ , tình cảnh quả thực chút đặc biệt. Gia đình dám mong đợi nó trở thành đại sư hội họa, chỉ mong nó thể bình an vô sự ở bên cha nương, khỏe mạnh, vô lo vô nghĩ sống hết đời, đó là phúc phận lớn nhất .”
Nam Cung , mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Phương nương tử, lệnh thiên phú xuất chúng, linh khí trời ban. Viên ngọc thô như nếu vì quá nuông chiều mà chôn vùi nơi thôn dã, chỉ là tiếc nuối cho giới hội họa, mà còn là phụ bạc thiên phú của nó!”
Hắn bước sang một bên hai bước, ánh mắt dán chặt lên Thanh Điền.
Khi thấy ánh mắt ngây thơ và khó hiểu của Thanh Điền, một luồng kích động từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu. Giọng điệu của càng trở nên khẩn thiết, thử: “Người xưa câu, cha nương yêu con thì tính kế lâu dài. Phương nương tử, tâm ý che chở của nàng, thấu hiểu sâu sắc, nhưng chính vì yêu thương sâu đậm, càng nên trải cho nó một con đường rộng mở để thi triển tài năng, để nó vang danh thiên hạ, lưu danh sử sách. Lão phu bất tài, nguyện thu nó đồ , đưa nó du ngoạn danh sơn đại xuyên, bái phỏng danh gia, giả dĩ thời nhật, tất thể…”
“Nam Cung !” Giọng Phương Thanh Hòa đột nhiên cao lên vài phần, cắt ngang lời thuyết phục thao thao bất tuyệt của Nam Cung.
Nếu đó chỉ là suy đoán của nàng, thì những lời của Nam Cung xác nhận phỏng đoán của nàng.
Con ch.ó già , quả nhiên nhắm Thanh Điền!
Trên mặt nàng vẫn giữ nụ , nhưng giọng điệu mang theo chút vui: “Hảo ý của , xin ghi nhận. Tuy nhiên, mỗi một chí hướng, chí khí cao vời, an phận một góc. Thanh Điền nhút nhát, lạ , rời nhà còn ngủ , gia đình tuyệt nhiên sẽ đồng ý để nó rời nhà du học.”
Nam Cung lâu trải nghiệm dứt câu ngắt lời. Trên mặt lộ rõ vẻ vui: “Phương nương tử, cho cùng nàng cũng chỉ là tỷ tỷ, chuyện lớn thế nên ý kiến của cha nương ? Hơn nữa đây là cuộc đời của Thanh Điền, cũng nên hỏi ý kiến của nó ?”
Phương Thanh Hòa hề lùi bước: “Nam Cung đó thôi, việc lớn nhỏ trong nhà đều do quyết định, cha nương bất kỳ ý kiến nào.”
Nam Cung thấy Phương Thanh Hòa thái độ kiên quyết, trong lòng hiểu rõ hôm nay sẽ kết quả.
Tuy nhiên, nhất định tiểu tử , tạm thời nên trở mặt với Phương Thanh Hòa.
Hắn rút ánh mắt đang dán Thanh Điền, nở nụ ôn hòa, tiếc nuối : “Phương nương tử, là lão phu đường đột. Mỗi một chí hướng, thể miễn cưỡng , thôi , thôi !”
Phương Thanh Hòa thấy cũng mỉm : “Đa tạ thông cảm, chúng xin cáo từ .”
Nàng khẽ cúi đầu, nắm tay Thanh Điền rời .
Rời khỏi lâu, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo vô cùng, sát ý cuồn cuộn như thực thể.
Dám nhăm nhe của nàng, lão già quả là tìm c.h.ế.t!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-nam-doi-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-khien-han-hoi-han/chuong-224.html.]
khi tay, an trí Thanh Điền cho thỏa .
Sau khi thấy bộ dạng của Nam Cung khi lột bỏ lớp da , nàng tuyệt nhiên dám để Thanh Điền mạo hiểm.
Nàng đích đưa Thanh Điền đến tay Lê Yến: “Lê , bên Suối Hồ khách để mắt đến Thanh Điền, thu nó đồ . Ta từ chối, nhưng thấy đối phương vẫn từ bỏ. Người đó qua cố chấp, sợ đột nhiên phát điên, bắt cóc Thanh Điền mất, nên vội vàng đưa Thanh Điền đến tìm ngài. Ngài tuyệt đối chú ý, khi tên khốn đó rời , để Thanh Điền ngoài. Vạn nhất thật sự bắt cóc Thanh Điền, trời đất rộng lớn thế , chúng tìm cũng chẳng tìm ở .”
Lê Yến là nóng tính, liền xắn tay áo ngoài: “Thằng ch.ó c.h.ế.t nào dám cướp đồ của , xem lão tử xé xác nó !”
Phương Thanh Hòa vội vàng kéo : “Thôi thôi, cần so đo với loại đó, bảo vệ Thanh Điền là quan trọng nhất. Kẻ đó cứ giao cho , đảm bảo sẽ kết cục !”
Lê Yến nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn cam tâm gật đầu: “Được, . Ngươi nhanh chóng tiễn tên đó , còn lo chuyện xây nhà nữa.”
Hắn sống mấy chục năm, đây là đầu tiên xây nhà, thể để cái họa hại ảnh hưởng .
Phương Thanh Hòa vội vàng đáp lời: “Được, ngài canh chừng Thanh Điền cho kỹ, đợi xử lý xong chuyện , sẽ đến đón hai về.”
Tiếp đó, nàng dặn dò : “Thanh Điền, nhớ lời tỷ tỷ dặn, khi đến đón con, ngoài, bất cứ ai gọi con cũng , ?”
Thanh Điền mở đôi mắt to tròn trong veo: “Tỷ tỷ, tỷ thứ năm .”
Phương Thanh Hòa: “…”
Nàng cố ý giả bộ hung dữ: “Mặc kệ mấy , nếu con nhớ, dám lén ngoài, xem đ.á.n.h gãy chân con !”
…
“Phương nương tử, của nàng ?”
Vệ Nguyên đột nhiên tìm đến cửa là điều Phương Thanh Hòa ngờ tới.
Nàng Vệ Nguyên do Nam Cung sai khiến đến dò la , nên sắc mặt cũng mấy dễ chịu.
“Đệ ở nhà , ngươi chuyện gì ?”
Vệ Nguyên cúi đầu, im lặng lâu.
Phương Thanh Hòa dáng vẻ của , trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Nàng thở dài, hạ thấp giọng điệu: “Vệ công tử, nếu chuyện gì cần giúp đỡ, ngươi thể với …”
“Ngươi đúng ?” Vệ Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt chằm chằm Phương Thanh Hòa, trong đó là sự điên cuồng liều lĩnh.
Phương Thanh Hòa ánh mắt cho nhói đau, vô thức lùi nửa bước.
Nàng gì, nàng thể lừa dối thiếu niên đầy vết sẹo .
Sự im lặng, lúc , chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Vệ Nguyên thấy , ánh mắt điên cuồng càng tăng thêm: “Ngươi đáng sợ thế nào , là tên điên! Hắn sẽ g.i.ế.c , ngươi giúp … ngươi giúp .”
Phương Thanh Hòa từng thấy vẻ tuyệt vọng chai sạn của Vệ Nguyên, giờ đây nỗ lực cầu sinh, căn bản thể lời từ chối.
“Ngươi giúp ngươi thế nào?”