TRẢ LẠI BÁNH CHO EM TRAI, TÔI ĐỂ EM LÀM RẠNG DANH TỔ TÔNG - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:02:52
Lượt xem: 435

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Kết quả thi năm nay còn cao hơn cả kiếp — top 3 tỉnh.

Trước khi điểm chính thức, nhiều trường tìm tới mời học bổng phần.

 

Mẹ và bà nội thể từ chối lời mời miễn học phí thưởng tiền.

 

Văn Trí Diệu giúp đỡ nên cũng thi tệ, nhưng so với thì mờ nhạt hẳn.

Nhìn ánh mắt nó hận ghen, chỉ mỉm chào tạm biệt thầy cô, nơi thêm.

 

Đến kỳ nhập học, về nhà, thẳng tới trường.

Trước khi rời làng, tố cáo thầy Hứa với công an.

 

Chưa hết kỳ quân huấn, nhận điện thoại từ nhà:

Văn Trí Diệu nôn m.á.u ngất xỉu trong buổi huấn luyện.

Kết quả kiểm tra: ung thư gan giai đoạn cuối, trong m.á.u chứa lượng lớn kim loại nặng.

 

Tin dữ khiến họ cuống cuồng cầu cứu .

học trường quân đội, tự ý ngoài.

Thế là c.h.ử.i té tát qua điện thoại.

 

Kệ. Giờ họ chẳng còn cách nào khống chế nữa.

 

Sau đó tin, để cứu Văn Trí Diệu, họ đưa nó chạy khắp bệnh viện.

Tiền bồi thường của bố và ông nội tiêu sạch, vay nợ khắp nơi.

ung thư gan là án tử — ai dám cho vay.

 

Khi nghỉ phép, họ tin sắp về, liền đe dọa: nếu về, họ sẽ đến trường loạn.

rõ về nhà là tự chui đầu bẫy, nên chuẩn .

 

nhờ một sư trong trường cùng – cao gần 1m9, cơ bắp cuồn cuộn, mặt lạnh như thép, trông thôi cũng khiến trẻ con .

 

Giới thiệu là “bạn trai” và gia đình thuộc quân nhân,

sắc mặt và bà nội lập tức tái mét, lộ rõ vẻ sợ hãi.

 

Đợi tối, khi sư rời , họ mới lộ bộ mặt thật.

 

Mẹ :

“Phan Nhi, em con đang chờ tiền cứu mạng. Giờ nhà hết sạch , con thể thấy c.h.ế.t mà cứu !”

 

nhạt:

chỉ là sinh viên nghèo, tiền, cứu kiểu gì?”

 

Mẹ liếc bà nội, bà lập tức :

“Bà tìm mối , con bỏ học về lấy chồng . Tiền cưới đủ cho em con chữa bệnh.”

 

bà như điên:

“Dựa cái gì?”

 

“Dựa tao là bà mày! Tao mày cưới thì cưới! Tiền cưới tao nhận , mai đến rước, mày quyền từ chối!”

 

lạnh:

“Các quên học quân trường ? Nếu về đúng hạn, trường sẽ điều tra.

Cưỡng hôn, gả ép — là phạm pháp. Các ?”

 

Hai sững sờ.

 

Thấy cứng , bắt đầu :

“Phan Nhi, Trí Diệu là em ruột con, lẽ nào con nỡ nó c.h.ế.t? Mẹ bao giờ cầu xin con, quỳ xin con cứu nó.”

Nói xong, bà quỳ sụp xuống.

 

Lại trò cũ — đạo đức trói buộc.

 

chỉ lạnh nhạt .

 

Thấy im, gào lên:

“Nếu em con c.h.ế.t, cũng sống nổi!”

 

“Vậy thì c.h.ế.t chung .”

 

Bà c.h.ế.t lặng, ngơ ngác , nổi nữa.

 

“Đồ tiện nhân! Trời đ.á.n.h c.h.ế.t! Mày độc ác vô lương tâm, đồ bất hiếu!” – bà nội hét lên, lao tới định đánh.

 

Trường quân đội học suông, huấn luyện cũng chẳng vô ích.

 

dễ dàng khống chế bà nội, thể giữ chặt, nhưng miệng bà vẫn ngừng c.h.ử.i rủa.

 

“Đủ !” — quát to một tiếng.

Cuối cùng bà cũng im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-lai-banh-cho-em-trai-toi-de-em-lam-rang-danh-to-tong/5.html.]

 

lạnh giọng:

“Trí Diệu bệnh của nó là do ăn linh d.ư.ợ.c mà ?”

 

Một câu thôi, sắc mặt cả hai lập tức trắng bệch.

 

“Nó là do các hại c.h.ế.t. Nếu nó c.h.ế.t thật, ma cũng sẽ tìm hai mà đòi mạng.”

 

ném câu như d.a.o c.h.é.m tim, lưng bước , bỏ mặc họ sững sờ đó.

 

Trước khi trường, đến bệnh viện thăm Văn Trí Diệu.

 

Sau nhiều hóa trị, nó chỉ còn da bọc xương, ánh mắt trống rỗng, chẳng còn chút sinh khí nào — trông như sẽ chẳng sống bao lâu nữa.

 

Khi rời , ghé sát tai bà nội, một câu:

 

“Trong cái nhà , thể gả để đổi tiền cưới — chỉ cháu.”

 

Sau đó, kết hôn với gã đàn ông già độc bạo lực – đúng như đoán.

 

Không lâu , Văn Trí Diệu tiêu sạch tiền sính lễ mà đổi , c.h.ế.t.

 

Khi nghiệp, về quê tìm .

 

Trên mặt bà đầy vết bầm, thấy , ánh mắt u ám lập tức sáng lên:

 

“Phan Nhi! Con về ? Con gái ơi, mau đưa , chỉ còn con thôi!”

 

Nhìn dáng vẻ thê t.h.ả.m của bà, trong lòng thấy hả hê — vì tất cả những gì bà chịu hôm nay, kiếp từng ban cho .

 

bà, ánh mắt sắc như dao:

“Khổ lắm ?”

 

“Bị đ.á.n.h đau ? đó đều là cái giá đáng trả.”

 

Bà trừng , hoảng loạn:

“Phan Nhi, con thế? Mẹ là của con mà!”

 

lạnh:

“Mẹ là , nên đem đổi lấy tiền cưới?

Mẹ là , nên bảo — tưởng đó là loại ‘công việc’ gì ?”

 

“Những gì đang chịu hôm nay, chỉ là báo ứng.

Tự tự chịu — cứ từ từ mà tận hưởng quá trình chuộc tội .”

 

Khuôn mặt bà dần mất hết sắc máu, đôi mắt đầy tuyệt vọng:

“Dù thế nào... vẫn là con, con thể bỏ mặc .”

 

nhếch môi:

“Ồ? Mẹ nuôi dưỡng già?

Hay chờ đến khi đ.á.n.h c.h.ế.t thì đòi công bằng?

Yên tâm, c.h.ế.t nhất định cho một đám tang thật linh đình.”

 

Thấy thực sự mềm lòng, bà giả vờ nữa, tuôn những lời độc địa.

Chỉ tiếc, thứ gọi là “tình con” trong chính tay bà g.i.ế.c c.h.ế.t từ lâu.

Giờ đây, dù bà gì, lòng cũng chẳng lay động chút nào.

 

Trên đường trở về, đến cổng làng, trông thấy bà nội –

đầy bùn đất, bẩn thỉu như chui từ thùng rác.

 

Bà đang một con chó, thấy nó phóng uế liền chạy tới nhặt,

miệng còn lẩm bẩm:

“Trí Diệu ăn , ăn ... Ăn bệnh sẽ khỏi, ăn sẽ khỏe ...”

 

chỉ im lặng cảnh tượng .

 

Sau đó, chính gã bạo hành đ.á.n.h c.h.ế.t, đúng như kiếp .

còn lương tâm hơn họ.

 

báo công an — gã bắt, chờ phán quyết của pháp luật.

cũng đúng lời hứa, lo cho bà một đám tang long trọng.

 

Tất cả ân oán đời đời — đến đây là chấm hết.

 

xoay , bước ngoái .

Phía là quá khứ mục nát.

Còn mặt — là một cuộc đời rực rỡ mới bắt đầu.

 

— Toàn văn   —

 

 

Loading...