TRẢ LẠI BÁNH CHO EM TRAI, TÔI ĐỂ EM LÀM RẠNG DANH TỔ TÔNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:02:21
Lượt xem: 347
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hả? Con cũng uống ? Con...” – đột ngột cao giọng, vội nuốt lời.
May mà bà lưng nên thấy nét lạnh băng mặt .
Tiễn bà khỏi phòng, thấy bà thẳng về phòng em trai.
lặng lẽ áp tai lén ngoài cửa.
Mẹ nhỏ:
“Con , chị con đúng là to gan, dám đòi uống t.h.u.ố.c tiên của thầy Hứa. Nó mà xứng ? Con cất kỹ thuốc, đừng để nó trộm!”
“Cái đồ ngu đó mà uống cũng chẳng thông minh hơn . Ngày mai con bảo bà nội đ.á.n.h c.h.ế.t nó, cho nó phận!”
“Khoan, ngu mới dễ điều khiển. Con nước ngoài học thì tốn nhiều tiền lắm. Mẹ thấy nên bắt nó nghỉ học , kiếm tiền cho con.”
“Đi thì kiếm bao nhiêu chứ? Học phí nước ngoài đắt lắm!”
“Yên tâm, cách kiếm tiền nhanh. Một năm là gom đủ thôi.”
“Cách gì ?”
“Con còn nhỏ, cũng chẳng ho gì. Đợi nó kiếm vài năm tiền nhanh , lúc con học xong gả nó cho đàng hoàng, lấy thêm của hồi môn nữa.
Dạo con đối xử với nó một chút, càng ngu thì càng dễ dắt mũi – đ.á.n.h c.h.ử.i thì phản kháng, nhưng chỉ cần mềm mỏng một chút, nó sẽ liều mạng vì con.”
“Vẫn là thông minh nhất!”
trở về phòng, lòng bàn tay lạnh toát.
Nếu ở kiếp hận ai nhất —
Không bà nội ông nội, cũng bố em trai —
mà là .
Người dùng thứ gọi là “tình mẫu tử” để trói buộc suốt cả đời.
Từ nhỏ, luôn kể khổ rằng chịu đựng tất cả là vì .
Sau mỗi đánh, mắng, bà nhẹ nhàng dỗ dành, khiến tin rằng bà là duy nhất thương .
Nên kiếp , khi bóc lột đến ngạt thở, định bỏ trốn, chính bà ngăn cản từng một.
Khi bà đề nghị gả cho một gã bạo hành già độc để trả nợ, mới hiểu:
Bà từng yêu .
Hoặc lẽ, chỉ khi khổ sở, bà mới thấy hả .
Bà — một từng là nạn nhân, nhưng kéo cùng sống trong địa ngục để bà đỡ cô đơn.
Vậy thì, đối phó kẻ ác chỉ thể ác hơn chúng.
Không lâu , quả nhiên bố thông báo:
“Bố tìm cho con công việc nhẹ mà lương cao ở thành phố miền Nam, chuẩn mấy hôm nữa .”
giả vờ ngây thơ:
“ con nghiệp cấp ba, việc ạ?”
“Thì ráng cho , nhà nuôi mày dễ. Lương kiếm nộp hết về nhà!”
Việc cần học vấn, nhẹ nhàng mà lương cao?
Nếu sống , chắc chẳng đó là loại nghề gì.
Đã đẩy xuống địa ngục, đành tiễn “cha ruột” một chuyến.
mùa trái chín, ông chủ vườn thuê trông coi núi, sợ trộm.
Bố và ông nội ở căn chòi nhỏ núi, cơm nước đều do mang lên.
Hôm đó, mang thêm một chai rượu.
Cả hai đều nghiện rượu. Dù cấm, họ vẫn lén uống.
Bình thường chỉ mang nửa chai, hôm nay rót đầy ắp.
Thấy họ ăn uống no say, vuốt bụng hể hả, còn mãn nguyện hơn.
Lúc về, bố còn dặn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-lai-banh-cho-em-trai-toi-de-em-lam-rang-danh-to-tong/4.html.]
“Mai mang thêm ít thịt, rượu cũng rót đầy như hôm nay nhé.”
mỉm :
“Được, mong là mai còn gặp hai .”
Yên tâm, nhất định sẽ nhờ bà nội đốt thêm rượu thịt cho các .
Đêm khuya, bên cửa sổ ngọn núi xa xa.
Cuối cùng, trong bóng tối, ánh sáng lập lòe xuất hiện.
Cháy . Núi cháy .
Kiếp , đúng đêm nay rừng cũng từng cháy — nhưng chỉ vài thương nhẹ.
Còn kiếp , bố và ông nội chỉ uống rượu, mà còn bỏ thêm t.h.u.ố.c ngủ.
Sống c.h.ế.t — tùy phận họ.
Ngọn lửa hừng hực chiếu đỏ cả bầu trời, trong làng vang lên tiếng chiêng báo động.
Đàn ông trong làng mang cuốc xẻng cứu hỏa, và bà nội cũng cuống cuồng chạy theo.
Còn em trai , chỉ lười biếng mở mắt ngoài một cái, leo lên giường ngủ.
Đến sáng, lửa mới dập tắt.
Ngoài vài thương nhẹ, hai t.h.i t.h.ể phủ vải trắng.
Nghe tin, bà nội ngất xỉu tại chỗ.
Mẹ thì nhào lên t.h.i t.h.ể bố, lóc t.h.ả.m thiết.
Thì bà yêu ông thật – chẳng trách đ.á.n.h bao nhiêu năm vẫn bỏ.
Trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn diễn tròn vai “hiếu nữ”.
véo mạnh đùi, nước mắt lập tức trào .
Một đêm, hai trụ cột gia đình gục ngã, cả làng đều tỏ tiếc thương, an ủi giúp lo tang sự.
Dù là “tai nạn”, nhưng theo quy định, vẫn tính là c.h.ế.t khi việc, tiền bồi thường.
Em trai vô dụng, và bà nội thì loạn cả lên, ai đòi tiền.
Cả nhà rối tung, chẳng ai còn sức ép nữa.
Khi tang sự kết thúc, cũng là lúc sắp khai giảng.
Đêm ngày nhập học, tìm :
“Mẹ , giờ em là đàn ông duy nhất trong nhà, hy vọng đều đặt nó.
Con thấy nên ở học tiếp, học trông chừng nó.
Ở trường em các bạn gái chú ý, lỡ ai đắn dụ dỗ, ảnh hưởng học hành thì ?”
Mẹ giật :
“Có đứa con gái nào dám dụ em con ?”
“Đương nhiên, em con giỏi giang, tương lai sáng lạn, chắc chắn dòm ngó.
Hơn nữa, nhớ thầy Hứa từng mà, mệnh nó thì ắt nhiều kiếp nạn – tình kiếp cũng là kiếp đó, cẩn thận.”
dối chớp mắt.
Mẹ quả nhiên nhíu mày trầm ngâm, đáp:
“Để bàn với bà con .”
Quả nhiên, cái lý do đó quá hợp tình hợp lý.
Bây giờ Văn Trí Diệu là hy vọng duy nhất của hai , họ nào dám để xảy rủi ro.
Bàn bạc xong, họ đồng ý cho học tiếp — với điều kiện báo hành động của em ở trường, còn ngăn con gái gần nó.
vui vẻ đồng ý.
Có “giúp đỡ” trong học tập, uống đều đặn linh d.ư.ợ.c của “thầy Hứa”, điểm của nó vẫn giữ định.
còn hai tháng nữa là thi đại học, Văn Trí Diệu bắt đầu đau đầu, mệt mỏi, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang vàng bệch.
Cả nhà nghĩ do học căng thẳng nên càng ép nó tẩm bổ thêm.
chút lo – đừng c.h.ế.t sớm quá, kịp tận hưởng nhân quả mà!
Khi thi xong, liền xin công việc bao ăn ở, rời khỏi nhà ngay.
sợ họ nhốt như kiếp , cắt đứt đường học.