TRẢ LẠI BÁNH CHO EM TRAI, TÔI ĐỂ EM LÀM RẠNG DANH TỔ TÔNG - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:02:00
Lượt xem: 319
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe kể chuyện, bác gái chống nạnh mắng luôn:
"Xì! Con mà thật sự đ.á.n.h thì bà với thằng cháu bẹp dí !"
"Bắt nạt con ? Bà nghĩ c.h.ế.t ?"
"Bà còn bậy, báo công an đấy! Để xem ai tù!"
Bà nội định tay tiếp, đến gần thì bác gái chỉ thẳng trán, hét:
"Lùi! Lùi! Lùi!"
"Bà con thấy ? động gì mà bà cứ nhè mà nhào , định ăn vạ chắc?"
Lần đầu tiên thấy bà nội vặn họng đến câu nào, suýt nữa bật .
Bác sĩ và y tá ồn ào kéo tới.
"Làm gì mà tụ tập thế? Sắp đến giờ kiểm tra !"
Bà nội tưởng tìm đồng minh, bám lấy y tá lóc kể lể. Ai ngờ y tá bận tối mắt, phớt lờ:
"Có chuyện gì thì báo công an, quản !"
Mọi cũng lặng lẽ giải tán.
Bác sĩ bảo Trí Diệu , thể về nhà nghỉ ngơi. Bà nội liền lập tức lo thủ tục xuất viện, như thể chỉ thoát khỏi nơi bẽ mặt nhanh nhất thể.
Vừa khỏi bệnh viện, bà nội c.h.ử.i chú từ đầu ngõ đến cuối phố.
Văn Trí Diệu cũng hùa theo. Thấy im lặng, bà giơ tay tát cái bốp:
"Đồ ăn hại, thấy bà và em bắt nạt mà chỉ câm mồm. Nuôi mày bao năm vô ích! Nuôi con ch.ó còn c.ắ.n !"
chịu quá nhiều trận đòn vô lý như thế trong hai kiếp .
Nắm tay siết chặt, đè nén căm phẫn trong lòng.
Nhẫn! Bây giờ lúc trả đũa.
Chiều hôm đó, "Thầy Phù" Hứa đến nhà, săm soi Văn Trí Diệu từ đầu đến chân.
Hết "chậc chậc" gật đầu "ai ai" lắc đầu, cả nhà lo sốt vó.
Chỉ một bên, khinh thường màn kịch rẻ tiền .
là trò dọa kiếm tiền thôi.
Bà nội sốt ruột hỏi:
"Thầy ơi, cháu thế nào ?"
Thầy xin ngày giờ sinh giả vờ tính toán, đó trầm giọng :
" như thấy bằng tướng . Đứa nhỏ mệnh cách phi thường, sẽ phú quý đại cát. tiếc là…"
Nói đến đó thì ngừng , rõ ràng là đang thả câu.
Bố sốt ruột:
"Tiếc gì ạ?"
"Người mệnh lớn thì dễ gặp kiếp nạn. Lần lấy đầu bánh ú ở lễ tế là điều , giúp ích cho con đường học hành. nếu kính thần sợ quỷ, ngược còn phản phệ… sợ rằng…"
Nói nửa chừng đủ dọa .
Bà nội vội nắm tay thầy:
"Thầy ơi, xin hãy cứu cháu ! Bao nhiêu tiền cũng !"
thầm rủa: Ngu hết phần thiên hạ.
"Yên tâm, chúng duyên, tất nhiên sẽ giúp. Coi như kết thiện duyên ."
Nghe thì lắm — thật là “duyên từ tiền mà ”.
Thầy đưa cho mấy lá bùa: cái để gối, cái mang theo .
Còn sẽ cầu xin tiên tổ tha thứ cho Văn Trí Diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-lai-banh-cho-em-trai-toi-de-em-lam-rang-danh-to-tong/3.html.]
Cuối cùng, bà lấy một lọ nhỏ, là phương t.h.u.ố.c bí truyền, từng dùng trong hoàng cung, giúp tỉnh thần ích trí.
Một lọ uống trong một tháng — giá cao đến mức tưởng.
nhà vui vẻ móc tiền mua, còn hứa: "Hiệu quả thì tháng mua tiếp!"
Cung đình dùng á? Ha! Lịch sử bao nhiêu ông vua uống t.h.u.ố.c trường sinh c.h.ế.t yểu, lẽ ?
Cứ cho ăn nhiều , còn giúp thêm một tay nữa cơ.
Sau mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi, Văn Trí Diệu trường học, đúng lúc sắp đến kỳ thi cuối kỳ.
cố ý dựa theo ký ức kiếp , sắp xếp bộ nội dung trọng điểm sắp thi đưa cho nó.
Đợi nó đạt thành tích , công lao tất nhiên sẽ thuộc về “thuốc tiên”.
Khi bảng điểm, Văn Trí Diệu từ hạng trung bình của lớp nhảy vọt lên top 10 khối.
Giáo viên và bạn bè thi khen ngợi, nó vênh váo như thể mọc đuôi cũng dựng lên trời.
Thấy điểm của , nó quên liếc khinh thường, buông một câu:
“Đồ ngu!”
Về đến nhà, thấy nền đất vương vãi đồ đạc.
Bố mặt hầm hầm, tóc tai rối bời co rúm trong góc. Chuyện gì xảy – chẳng cần cũng hiểu.
Còn Văn Trí Diệu thì chẳng thèm quan tâm, mặt mày rạng rỡ rút bảng điểm khoe.
Bố thành tích của nó nhảy vọt, khuôn mặt đang tức giận lập tức đổi sang tươi , liền ba tiếng “Tốt! Tốt! Tốt!”
Bà nội vui đến mức răng giả suýt rơi , ôm chầm lấy nó:
“Ôi chao, cháu trai của bà giỏi quá ! Sau đưa bà lên thành phố sống nhà lớn, ô tô con cho oai nha!”
Văn Trí Diệu đập tay n.g.ự.c đảm bảo:
“Bà yên tâm, con sẽ đón cả nhà lên thành phố, thuê giúp việc hầu bà chu đáo!”
Mẹ cố nhịn cơn đau lưng, cố nở nụ :
“ là nhờ chiếc bánh bao đầu tiên phát linh nghiệm thật! Năm giành thêm một cái nữa, nhất định con sẽ đậu đại học nhất!”
Văn Trí Diệu ngẩng đầu, đầy kiêu ngạo:
“Đại học trong nước con còn chẳng để mắt. Phải thi thì thi trường nhất thế giới!”
Thấy nó khí thế ngút trời, cũng thuận miệng phụ họa:
“Có bánh bao của , linh d.ư.ợ.c của thầy Hứa, em chắc chắn gì nấy ! Thật là đáng ngưỡng mộ!”
Giọng chan đầy “ngưỡng mộ”, khiến cả nhà mới nhớ đến sự tồn tại của .
Biết điểm kém hơn, bà nội bĩu môi:
“Con gái đúng là vô dụng, tốn tiền học phí mà chẳng nên trò trống gì. Con gái chỉ đòi nợ, báo hiếu.”
Nói những lời đó, bà quên mất chính cũng là phụ nữ. Có lẽ trong lòng bà, sớm tự cho là đàn ông .
Tối đến, căn phòng chật chội chất đầy đồ linh tinh của , bảo giúp bà bôi t.h.u.ố.c lên lưng.
Trên lưng bà là những mảng bầm tím chằng chịt.
“Phan Nhi , điểm con thế chắc chẳng trường đại học . Hay là nghỉ học sớm kiếm việc nhé?”
chỉ cố ý hạ điểm xuống một chút mà bà vội tìm lý do để bóc lột .
“Mẹ, còn một năm nữa là thi đại học mà, con sẽ cố gắng hết sức.”
“Không cho con học. con cũng nhà khó khăn, Trí Diệu học giỏi như thế, nước ngoài học, học phí chắc chắn tốn kém.
Chi bằng con sớm giúp em trai, nó thành đạt chẳng lẽ quên ơn chị gái ?”
Khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai.
Chưa thi xong tính chuyện hi sinh ?
Một chồng đ.á.n.h c.h.ử.i hằng ngày mà chẳng dám phản kháng, giờ mơ con trai “đỗ đạt trả ơn”? Nực .
“Mẹ ơi, nếu con cũng uống linh d.ư.ợ.c của thầy Hứa, chắc con cũng học giỏi như em. Sau con thành đạt, nhất định con sẽ hiếu thảo với .”
Vẽ bánh hả? cũng vẽ.