Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 89: Vậy thì cứ để nàng ta khóc! ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:16:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đất, chỉ một khối bột nhỏ bé thêm nhiều thứ như , đây nào là khối bột, đây chính là một cục vàng thể ăn !
“Trời ơi, Huyện thái gia cũng chắc ăn thứ như !”
Tôn Trường Cương cũng kìm mà thốt lên kinh ngạc.
“Hừm, Huyện thái gia, e là ngay cả Hoàng đế lão nhi cũng chẳng ăn thứ ngon đến !”
Tống Vãn Trân bật , nàng thật hương vị của những món điểm tâm ngự dụng là gì, thật sự tinh xảo và thơm ngon như truyền hình .
Chẳng mấy chốc, bánh mì bắt đầu lên màu, mùi thơm nồng nàn hơn từ từ tỏa từ lò nướng, quyến rũ những cái bụng đói meo của .
Ngay cả khi Tết đến họ cũng từng phấn khích như , bởi vì Tết họ cũng chỉ thể ăn thêm vài miếng thịt, mà giờ đây họ ngày nào cũng ăn thịt, nhưng bánh mì là thứ họ từng nếm qua, hơn nữa hôm nay là đầu tiên thấy.
“Nhớ hồi bé, một năm mất mùa, nhà nào cũng đủ ăn. Có còn mấy ngày nữa là Tết, với bà ngoại ngoài gặp đại nương trong làng.
Bà ngoại hỏi, Tết mua thịt ?
Đại nương đáp, năm nay mua thịt nữa, mua miếng đậu phụ gói ít sủi cảo là .
Mèo con Kute
Lúc đó nghĩ mãi hiểu, Tết mua thịt chứ, bình thường ăn thịt, Tết cũng ăn thịt.
Mãi đến khi lớn thêm vài tuổi mới hiểu , vì Tết mà mua thịt, là vì nghèo thôi! Thật sự là bạc để mua thịt.
Giờ đây đại cữu cũng coi như Tam nha đầu mà hưởng phúc .
Ăn thịt chẳng còn là gì nữa, nay còn ăn bánh mì mà ngay cả Hoàng đế lão nhi cũng ăn.”
Lời của Tôn Thường Thiết khiến Tống Vãn Trân thấy xót xa. Đây chính là cuộc sống của bách tính thời cổ đại, dựa trời mà sống, nếu gặp triều đình gia tăng tô thuế, bán con bán cái, thậm chí c.h.ế.t đói đều là chuyện thường tình.
Điều khiến nàng khỏi cảm thán về cuộc sống hạnh phúc của khi sinh cờ đỏ (ám chỉ thời hiện đại). Nếu nàng mà kể về môi trường sống mà nàng từng trải qua, về bàn ăn ngày Tết chất đầy thức ăn và thịt đến nỗi đủ chỗ, chắc chắn họ sẽ nghĩ nàng đang về cuộc sống của thần tiên trời mất!
Trong sự mong đợi của , bánh mì cuối cùng cũng lò.
“Thơm quá Tống tỷ tỷ, mùi thơm xộc thẳng mũi .”
Tống Vãn Cầm cũng háo hức những chiếc bánh mì vàng óng cháy xém khay nướng, kìm nuốt nước bọt.
Lớn đến từng , Tống Vãn Cầm còn điểm tâm bên ngoài hương vị thế nào. Trước đây, thỉnh thoảng trong nhà mua chút điểm tâm, nhưng đều là của Tống Thiên Kha và Tống lão thái thái, những đứa trẻ như họ chẳng ai nếm thử dù chỉ một miếng.
Tống Vãn Trân tiên cầm một chiếc bánh mì lên, bẻ xem xét tình hình bên trong.
6. Phần ruột bánh mềm xốp, nhân dầu giòn dày dặn suýt chút nữa rơi ngoài, khiến khỏi giật .
Ai nấy đều ăn, chỉ háo hức Tống Vãn Trân kiểm tra.
Cho đến khi Tống Vãn Trân hài lòng mà .
“Lửa , bên trong cũng chín tới, vô cùng thành công, thể ăn !”
Mọi liền kiên nhẫn mà đưa tay lấy bánh.
Bánh mì mềm xốp tan miệng, chỉ cảm thấy như mây tan trong miệng, mềm mềm xốp xốp, hương vị ngọt ngào thơm lừng xộc thẳng mũi.
7. Mùi thơm ngọt ngào của nhân dầu giòn dường như còn ngon hơn cả thịt mỡ, hương vị đó thật sự thể diễn tả .
Và đây là bánh mì mật ong nhỏ, phần mềm xốp, phần giòn thơm.
“Tam nha đầu, con định mấy thứ để bán ?”
Tôn Xảo Vân, vốn trầm , lúc mở lời , bởi vì những khác chỉ lo ăn, rảnh nghĩ đến chuyện khác.
“Vâng, đây chỉ là hai loại bánh mì đơn giản nhất trong đó, con định thêm nhiều loại khác.”
“Hương vị chắc chắn sẽ thích, ngay cả điểm tâm của Tô gia cũng thể sánh bằng.”
Mọi đều gật đầu phụ họa.
“Ừm, đúng !”
“Phải !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-89-vay-thi-cu-de-nang-ta-khoc.html.]
Tô gia? Chẳng thể nào sánh , căn bản thể so với những thứ Tam nha đầu !
“Nếu Tống tỷ tỷ những thứ để bán, thì Tô nhị tiểu thư chắc mất.”
Lục Hoài Viễn lời ít nhiều cũng mang theo chút ân oán cá nhân.
Trước đây ở Tô gia, vô cớ Tô nhị tiểu thư đ.á.n.h bao nhiêu , đều ghi tạc trong lòng.
“Vậy thì cứ để nàng , coi như Tống tỷ tỷ ngươi báo thù !”
Tống Vãn Trân một cách đầy khí phách. Vị tiểu thư hống hách, độc ác, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu đó quả thực nên dạy dỗ một bài học.
“Tô gia? Tô gia đó là dễ chọc , đây trong trấn cũng từng các tiệm bánh ngọt khác mọc lên, cuối cùng đều vì Tô gia mà đóng cửa cả.”
Tôn Xảo Vân chút lo lắng mở lời.
“Nương yên tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, con sẽ cách thôi.”
Tống Vãn Trân thì lo lắng gì về Tô gia, ít nhất ở trấn vẫn còn Trương gia.
Trương lão gia và Trương phu nhân cũng coi như nợ nàng một ân tình trời biển, nếu chuyện gì, họ chắc sẽ khoanh tay .
Tôn Xảo Vân vẫn còn chút lo lắng, dù họ cũng chỉ là dân thường, cánh tay yếu ớt thể chống đùi to .
Tống Vãn Trân tiến lên kéo tay Tôn Xảo Vân, an ủi .
“Nương cần lo lắng, con nghĩ kỹ , đến lúc đó sẽ thuê đại cữu đến giúp, bảo tiêu công việc vặt, mỗi ngày trả đại cữu năm mươi văn tiền công.”
Tôn Thường Thiết chỉ cảm thấy chiếc bánh mì trong tay cũng còn thơm ngon nữa.
“Năm mươi… năm mươi văn?”
Một tráng sĩ dù vác bao cả ngày mệt đến c.h.ế.t cũng chỉ kiếm ba mươi văn một ngày, Tam nha đầu mà trả năm mươi văn một ngày, cái quá nhiều !
Không đúng, đúng, đến giúp thể lấy tiền của Tam nha đầu chứ!
Tôn Thường Thiết nuốt nước bọt.
“Tam nha đầu, đại cữu còn mặt mũi lấy tiền của con , đại cữu giúp con việc cần tiền .”
Đã ăn thịt, còn ăn bánh mì, một ngày ba bữa ăn còn sung sướng hơn cả Hoàng đế lão nhi, còn dám nghĩ đến bạc .
“Sao thể việc mà tiền công , cữu lấy tiền công, cữu mẫu và Linh Đang bọn họ ăn gì.
Tiền công trả tuy cao hơn một chút, nhưng là mua đứt bộ thời gian của đại cữu. Đến khi quầy bánh của chúng khai trương, đại cữu sẽ dọn đến đây ở, bao ăn bao ở, nhưng cũng sẽ vất vả.”
“Được thôi, đại cữu sẽ dọn qua, nhưng tiền công cần nhiều đến thế, chỉ cần mười văn tám văn là , bao ăn bao ở , còn cần nhiều tiền công gì.”
Tôn Thường Thiết luôn cảm thấy kiếm tiền của cháu gái chút lẽ, hơn nữa còn cho nhiều như .
“Không nhiều , dựa theo công việc mà đại cữu mỗi ngày thì một chút cũng nhiều.”
Tôn Thường Thiết cảm thấy nhiều là vì họ quen với việc bán sức lao động rẻ mạt. Ngày thường họ vác bao cả ngày kiếm bạc cũng chỉ đủ mua một cân thịt ba chỉ, mà đây còn là công sức của những đàn ông khỏe mạnh cả ngày mới kiếm .
Những phụ nữ nông thôn bình thường kiếm chút bạc còn khó hơn, họ sức lực để bán, những ai khéo tay thì thể thêu thùa khăn tay để bán, nhưng dù mờ mắt cũng chẳng kiếm bao nhiêu bạc.
Vì , năm mươi văn một ngày đối với họ thực sự là một cái giá trời.
“Sau đợi khi việc ăn của chúng hơn, sẽ từ từ tăng thêm tiền công.”
“Được , đại cữu con.”
Tôn Thường Thiết thầm thề trong lòng, đến lúc đó sẽ nhận hết việc mới , nếu xứng đáng với năm mươi văn tiền .
Tống Vãn Trân Tôn Trường Cương, nhị cữu đây vẫn luôn việc ở xưởng gạch của Tôn gia trang, việc cẩn thận, xưởng gạch thích để giúp việc ở đó.
Tuy nhiên, công việc cũng ba ngày nghỉ hai ngày, dù hiện tại trong làng cũng những gia đình khá giả xây nhà ngói gạch xanh, nhưng nhu cầu về gạch vẫn quá lớn.
“Nhị cữu là cũ của xưởng gạch , cũng tiện trực tiếp ‘đào’ cữu . Đợi khi việc ăn của chúng phát triển, nếu nhị cữu đến đây bất cứ lúc nào cũng , tiền công giống như đại cữu, năm mươi văn một ngày.”
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -