Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 87: Sẽ không bao giờ mềm lòng nữa ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:16:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đại ca , hai đứa nó lý, bệnh của Húc nhi vẫn là nên ôm hy vọng quá lớn.”

 

“Ồ ~”

 

Trương lão gia màn biểu diễn của cả nhà em trai mà suýt bật .

 

“Vậy nhị xong , xong thì các ngươi thể .”

 

“Ấy ~ đại ca, là hôm nay cứ để Kim Bảo qua con thừa tự trong phòng các , chăm sóc các cũng tiện hơn chứ.”

 

“Không cần ~”

 

Trương phu nhân cuối cùng thể nổi nữa, từ trong phòng bước .

 

“Con trai của các ngươi vẫn là tự giữ lấy ! Xấu xí quá, chúng mắt!”

 

Sắc mặt Trương nhị lão gia lạnh vài phần, còn giả nữa.

 

“Đại tẩu, các đừng điều, đến lúc đó các già cả nơi nương tựa, đừng lóc cầu xin chúng .”

 

“Ai cầu ai, còn chắc !”

 

Trương phu nhân lạnh giọng đáp lời, nàng ghét vô cùng cả gia đình . Nếu nàng thật sự già cả nơi nương tựa, rơi tay Trương Kim Bảo gan đen ruột thối thì chắc chắn sẽ c.h.ế.t t.h.ả.m hơn.

 

“Được, lắm, đại ca xem đại tẩu lời gì đây, cả nhà hảo tâm chăm sóc hai vợ chồng , mà nàng đối xử với chúng cái thái độ .”

 

Trương đại lão gia lạnh lùng màn biểu diễn của em trai.

 

“Đại tẩu ngươi đúng, ai cầu ai còn , ngươi đừng cầu chúng !”

 

“Cầu các ngươi? Hahahahaha”

 

Mèo con Kute

Trương Kim Bảo lớn, như thể thấy chuyện gì đó.

 

“Đại bá còn tưởng tên ốm yếu cứu , tin nếu bây giờ đến Tống gia thôn tìm nha đầu , nàng đoán chừng chạy trốn .”

 

“Ồ, ? Vậy dám hỏi Kim Bảo thiếu gia, chạy ?”

 

Giọng của Tống Vãn Trân trong trẻo du dương, mang theo vài phần tự tin, một giọng đến khiến cả nhà Trương Kim Bảo nhất thời ngây tại chỗ.

 

Trương Kim Bảo đột nhiên đầu thấy đến, kinh hãi nuốt nước bọt. Nha đầu những tên cướp thuê bắt , về ?

 

Sau đó, vài tên bộ khoái đột nhiên xông từ hai bên Tống Vãn Trân, lao thẳng về phía ba nhà Trương Kim Bảo.

 

Trương Kim Bảo kinh hãi, trực tiếp lóc la hét.

 

“Các … các gì?”

 

“Trương thiếu gia, mấy tên cướp đó khai hết , phiền ngươi cùng chúng đến nha môn một chuyến, chuyện gì cứ với quan lão gia của chúng .”

 

Trương Kim Bảo thấy mấy tên bộ khoái lao đến bên cạnh , sợ hãi nép lưng mẫu .

 

“Không … Ta quen những tên cướp đó, là cha … là , là bọn họ tìm những tên cướp đó mà!”

 

Trương Kim Bảo sợ hãi la lớn, Trương Nhị lão gia tức đến mức hận thể xông lên đá cho một cước, gì mà đứa con trai ngu ngốc của bán .

 

“Ngươi… ngươi hươu vượn cái gì, cướp bóc gì chứ, đây là vu khống, liên quan gì đến chúng .”

 

đúng đúng, chúng cướp bóc gì cả, con linh tinh đấy.”

 

Mấy tên bộ khoái mặc kệ bọn họ gì, mấy xông lên khống chế cả ba .

 

Trương Nhị lão gia thấy sự việc bại lộ e rằng thể cứu vãn, liền đầu Trương Đại lão gia.

 

“Đại ca, cứu chúng chứ, chúng một nhà, là ruột thịt mà!”

 

Trương Đại lão gia lạnh một tiếng.

 

“Huynh ruột thịt ư, nếu ngươi thật sự nghĩ đến tình của chúng , sẽ sai cướp Tống tiểu thư.

 

Những năm qua những chuyện ngươi , đều mắt nhắm mắt mở, chấp nhặt với ngươi, nhưng ngươi ngàn sai vạn sai, nên tính kế đến Húc nhi của .

 

Nó là cháu ruột của ngươi đấy, ngươi thể nhẫn tâm đến thế.”

 

Trương Nhị lão gia bộ khoái áp giải ngoài, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn.

 

“Trương lão đại, ngươi thật sự quản , nếu để phụ , nhất định sẽ bỏ mặc , nếu ngươi quản chúng thì ngươi sẽ ăn thế nào với phụ ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-87-se-khong-bao-gio-mem-long-nua.html.]

Trương Kim Bảo cha , lóc gào thét.

 

“Ông nội ơi! Cứu mạng với, con là cháu trai duy nhất của , con còn vì Trương gia truyền tông tiếp đại nữa!”

 

Đợi đến khi ba lóc gào thét nha dịch đưa hết, Trương lão thái gia mới đẩy từ trong phòng , hóa tất cả những gì xảy đều ông thấy.

 

“Cha, hôm nay nhi t.ử xin rõ, nếu thật sự cứu nhà lão nhị, tình nghĩa giữa con và kiếp xem như đoạn tuyệt.”

 

Trương Đại lão gia mặt lão gia nhà bao giờ chuyện cứng rắn đến , cũng là thật sự nguội lạnh tâm can.

 

Trương lão thái gia gì, ngày thường chỉ nhà lão nhị chút quá đáng, nhưng ngờ bọn họ thể chuyện như , bắt cóc Tống cô nương, thì chẳng khác nào Húc nhi cõi c.h.ế.t.

 

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu ông thật sự cầu tình cho nhà lão nhị, sẽ cho Trương Đại lão gia lạnh lòng.

 

“Đứa em thứ hai của con nó hồ đồ quá! Cha sẽ quản nữa, nhưng dù đó cũng là… là em ruột của con, cháu ruột của con mà!”

 

Trương lão thái gia xong khẽ thở dài, để đẩy rời .

 

Ông quản nữa, nhưng ông con trai cả của mềm lòng, lẽ… lẽ nó sẽ tha cho nhà lão nhị một !

 

Đáng tiếc, Trương lão thái gia thật sự thất vọng !

 

“Tống cô nương, ngươi chứ?”

 

Trương phu nhân vội vàng chạy đến, liền thấy Tiêu Mộc Trần bước từ phía Tống Vãn Trân.

 

Từ lúc quan sai dẫn về phía Trương gia, Tiêu Mộc Trần chứng thực suy nghĩ trong lòng , cô gái mà thật sự quen cô mẫu.

 

“Cô mẫu ~”

 

“Mộc Trần, cháu đến đây gì?”

 

Trương phu nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ.

 

“Cháu hai ngày nay đến trấn nên đến thăm bệnh tình của A Húc, ngờ gặp Tống cô nương giữa đường, vốn định hùng bạt đao tương trợ một phen, ngờ suýt nữa giúp thành hại.”

 

“Hả?”

 

Trương phu nhân chút ngạc nhiên, nàng hiểu rõ lắm.

 

Tống Vãn Trân khẽ cong môi .

 

“Để ngày khác tiểu nữ sẽ rõ với Trương phu nhân, chúng e rằng còn đến nha môn chứng.”

 

Tiêu Mộc Trần gật đầu, giờ cũng cùng Tống Vãn Trân đến nha môn để chuyện.

 

Tống Vãn Trân và Tiêu Mộc Trần cùng những khác đến nha môn, đợi đến khi nha môn hỏi rõ chuyện mới cho bọn họ trở về. Khi khỏi nha môn trời tối.

 

Tống Vãn Trân kịp nhiều với Tiêu Mộc Trần, khách sáo vài câu liền cùng Tôn Trường Thiết trở về Tống gia thôn.

 

Tôn Xảo Vân và Lục Hoài Viễn đợi sốt ruột ở đầu thôn từ lâu, theo lý mà thì giờ đến , nhưng đến tận bây giờ vẫn thấy bóng dáng xe ngựa .

 

“Thím đừng lo lắng, Tống tỷ tỷ nhất định sẽ .”

 

Lục Hoài Viễn trong lòng thật cũng lo lắng, nhưng thấy hàng lông mày nhíu chặt của Tôn Xảo Vân vẫn nhịn mà an ủi nàng .

 

“Ai ~, thím lo lắng , chúng đợi thêm một lát nữa.”

 

Hai đang an ủi lẫn , cuối cùng giây phút tiếp theo thấy xe ngựa của Trương gia.

 

“Đến ~, thím kìa, xe ngựa đến .”

 

Lục Hoài Viễn vui mừng la lớn, chạy lên phía .

 

Nghĩ đến chuyện Tống Vãn Trân xe ngựa thôn quá phô trương, Tôn Xảo Vân hôm nay đặc biệt đợi ở cửa thôn.

 

“Nương ~, ở Trương phủ chút việc chậm trễ, để lo lắng .”

 

Tống Vãn Trân bàn bạc với Tôn Trường Thiết, tuyệt đối kể chuyện gặp cướp cho nhà, nếu thì tất cả đều sẽ lo sợ.

 

Hơn nữa, dù thì kẻ đầu sỏ bắt , cũng gì đáng lo lắng nữa.

 

“Về là , về là , bệnh tình của Trương công t.ử thế nào ?”

 

Tôn Xảo Vân chút lo lắng hỏi, lâu như mới về, e rằng khi chẩn trị cho Trương công t.ử gặp vấn đề.

 

--- Cha tra vứt bỏ thê t.ử con cái? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...