Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 71: Thật sự làm ra đường ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:15:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Hoài Viễn xem hăng say, chà chà, Tống tỷ tỷ của y thật sự quá giỏi giang, nấu cơm cứ như ảo thuật .

 

Bánh một nửa dán thành nồi, một nửa ngập trong nước sốt, đậy vung , hầm thêm vài phút là .

 

Tống Vãn Trân dậy sang bếp lò khác, nửa nồi nước đường giờ gần như chỉ còn một ít đáy, đường cuối cùng cũng sắp nấu xong .

 

Nàng đổ một ít nước vôi chuẩn sẵn bên cạnh , tiếp tục khuấy và nấu.

 

Chỉ thấy khi nước vôi đổ , phần nước đường còn liền càng lúc càng sánh đặc.

 

“Được , cần thêm lửa nữa, dùng tàn lửa là .”

 

Sau khi thêm nước vôi, đường liền thể đông đặc thành cục, ăn và dùng đều tiện lợi hơn.

 

Tống Vãn Trân lấy một cái đĩa, múc hết nước đường sánh đặc , vì chỉ hai củ dền, nước đường cũng chỉ nấu hơn nửa bát, nàng cân thử cảm thấy nửa cân.

 

Nàng để đường sang một bên, đợi đến khi ăn cơm xong, ước chừng đường thể cắt thành miếng nhỏ , đến lúc đó tiên mỗi chia một miếng để họ nếm thử.

 

Món sườn kho tàu cuối cùng cũng thể lò, Tống Vãn Trân hướng ngoài bếp gọi một tiếng chuẩn rửa tay ăn cơm, liền thấy tiếng đáp đầy nhiệt tình của hai trong sân, bọn họ sớm đợi .

 

Tống Vãn Trân tiên dùng xẻng xúc từng chiếc bánh trong nồi đĩa, đó múc sườn .

 

Đợi nàng múc sườn xong, hai nhà họ Tôn rửa tay xong chuẩn đến bưng thức ăn.

 

“Hôm nay thời gian gấp, chỉ một món một nồi, Đại cữu và Nhị cữu cứ dùng tạm .”

 

Tống Vãn Trân quả thật cảm thấy ngại, nhiều như mà chỉ một món ăn, mặc dù món ăn cũng khá thịnh soạn.

 

Tôn Trường Thiết và Tôn Trường Cương sốt ruột c.ắ.n một miếng bánh chiên, một nửa là cháy nồi, một nửa mang mùi thịt thơm lừng.

 

Thơm, thơm đến mức bọn họ ngất ! Đây nào dùng tạm.

 

Tôn Trường Thiết sốt ruột, một nuốt chửng miếng bánh, cổ cũng vươn dài hai dặm.

 

Mèo con Kute

“Đây nào dùng tạm, nếu đây cũng coi là dùng tạm, thì ngày ngày dùng tạm như thế .”

 

Lời của Tôn Trường Thiết khiến mấy bàn đều bật .

 

Quả thật ~, bọn họ ngày thường là cháo gạo lứt với dưa muối, rau dại xào cũng thấy tí mỡ nào, loại "dùng tạm" như thế nhà nông dân bình thường sợ là cả đời cũng chẳng mấy .

 

Đợi đến khi mấy ăn cơm xong, Lục Hoài Viễn chủ động rửa bát, Tôn lão đại và Tôn lão nhị tiếp tục những công việc xong.

 

Tôn Xảo Vân và Tống Vãn Cầm tiếp tục may quần áo trong nhà.

 

Tống Vãn Trân liền kiểm tra xem đường nguội hẳn .

 

Phần si rô đường trải phẳng trong đĩa đông cứng thành khối, Tống Vãn Trân nhẹ nhàng bẻ một cái liền lấy cả khối đường khỏi đĩa, đặt lên thớt, cắt thành những miếng nhỏ đều .

 

Nàng nhặt một miếng nhỏ cho miệng, vị ngọt ngào mang theo hương thơm thoang thoảng từ từ tan chảy đầu lưỡi, lập tức thẳng đến tỳ vị, ngọt đến tận đáy lòng.

 

Hóa ăn đường là một việc hạnh phúc đến thế, khi đến đây nàng cảm nhận điều đó nhỉ.

 

Trong xã hội hiện đại mà nàng từng sống, nhiều coi việc ăn đường là một điều vô cùng bài xích, cảm thấy bất cứ thứ gì cũng ít đường hoặc đường mới là nhất.

 

Lâu dần nàng cũng khá bài xích ăn đường, thậm chí thỉnh thoảng còn học theo giới trẻ cai đường.

 

Đợi đến khi cai đường vài ngày liền nhịn mà gọi một bữa sữa đồ ngọt.

 

Thực , ghét bỏ nhiều như chẳng qua là vì ngày thường đồ ngon ăn quá nhiều mà thôi.

 

Rảnh rỗi uống sữa, ăn đồ ngọt, thậm chí ngay cả lượng đường trong trái cây ăn cũng cao hơn nhiều so với trái cây thời cổ đại.

 

Giờ đây nàng đày đến thời cổ đại vật chất khan hiếm , đừng là ăn đường, ngay cả trái cây ngọt ngào cũng cực kỳ khó mà ăn .

 

Tống Vãn Trân cầm một viên đường nhét miệng Lục Hoài Viễn đang rửa bát.

 

Lục Hoài Viễn đầu tiên ngẩn , đó cảm nhận vị ngọt ngào đầu lưỡi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-71-that-su-lam-ra-duong.html.]

“Đây là đường?”

 

Y chút nghi hoặc hỏi , trong ký ức của y đối với vị ngọt hầu như lưu trữ, bởi vì y dường như từng ăn đường.

 

xuất phát từ bản năng của cơ thể, sự cảm nhận của vị giác, y vẫn thể lập tức cảm nhận vị trong miệng.

 

Đó là vị ngọt, thơm ngọt, vị ngọt đến tận đáy lòng .

 

Hóa thứ Tống tỷ tỷ bảo y nấu cả buổi sáng là đường.

 

“Tống tỷ tỷ, là tiên nữ trời , cái gì cũng ?”

 

Tống Vãn Trân bật .

 

“Làm một chút đường mà thành tiên nữ , ngày khác ngươi ăn điểm tâm chẳng sẽ gọi một tiếng Vương Mẫu nương nương .”

 

Tống Vãn Trân khỏi bếp, cho mỗi một viên đường.

 

Mọi đường là do Tống Vãn Trân , từng một đều kinh ngạc đến ngây .

 

Thứ quý hiếm như nàng thể , hơn nữa còn dùng hai củ dền để .

 

“Tam nha đầu, đây thật sự là con dùng hai củ dền ?”

 

Tôn Xảo Vân nếm vị ngọt trong miệng, vô cùng kích động, hai ngày tam nha đầu còn bảo nàng giữ hai củ dền đó, nàng đồ.

 

Lúc đó tam nha đầu là dùng để đường, nàng còn hỏi tam nha đầu ăn đường nên mới nghĩ , hóa nàng thật sự biến củ dền thành đường.

 

“Vâng, nương tranh thủ hỏi chú Ngưu nhà chú xem củ dền từ , con mua thêm một ít về đường.”

 

“Này, may xong mấy mũi .”

 

Tôn Xảo Vân chút kích động đáp một tiếng, nàng sớm Tống Vãn Trân về việc bánh ngọt, nàng còn nghĩ con bé chỉ suông thôi.

 

cái lò nướng lớn bằng trong sân, Tôn Xảo Vân liền , con bé quyết tâm việc buôn bán bánh ngọt .

 

con bé , nàng liền ủng hộ, ai bảo con bé bản lĩnh đó chứ.

 

Thế nhưng đây nàng còn lo lắng chi phí bánh ngọt quá cao, riêng đường thôi đắt đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, giờ tam nha đầu đường , hơn nữa còn dùng củ dền thể , thì chi phí bánh ngọt tiết kiệm một khoản lớn, thế thì nàng còn gì mà lo lắng nữa.

 

Đợi đến khi Tống lý chính và bọn họ trở về, là buổi chiều mặt trời sắp lặn.

 

Lúc là năm , lúc về thiếu một . Thê t.ử của Vương Lại T.ử tại công đường liền đ.á.n.h ba mươi đại bản, còn kẹp ngón tay, cuối cùng nàng chịu nổi đau đớn, cuối cùng cũng khai gã gian phu đó.

 

Thê t.ử của Vương Lại T.ử cũng vì tư thông với khác, ý đồ g.i.ế.c hại phu quân của tống đại lao.

 

Khi xe bò đến đầu làng, dân làng vây , sốt ruột sự việc rốt cuộc thế nào .

 

Thế nhưng chỉ thấy Vương Lại T.ử xuống xe bò mặt căng thẳng liền cà nhắc cà nhắc làng, thèm để ý ai.

 

Nhìn dáng vẻ đó, dường như là tìm ai đó gây sự .

 

Tống lý chính sợ xảy chuyện, vội vàng sai trông chừng , chỉ thấy Vương Lại T.ử một đường nhanh chóng thẳng đến cửa nhà Tống Vãn Trân.

 

Thấy sắc mặt của , dân làng cũng dám tiến lên cản, sợ liên lụy.

 

“Vương Lại T.ử định ?”

 

“Ôi chao, dáng vẻ đó là đ.á.n.h mà!”

 

, hôm qua tam nha đầu hôm nay Vương Lại T.ử sẽ đến bồi thường tiền lúa mạch ?”

 

đúng đúng, nàng còn Vương Lại T.ử còn đến cảm ơn nàng nữa chứ.”

 

“Đây nào đến cảm ơn, đây rõ ràng là đến tính sổ mà!”

 

--- Cha khốn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...